“Không phải cậu bảo là không biết làm à?” Hình Ứng Chúc nhướn mày hỏi.
Thịnh Chiêu nhoẻn miệng cười khô khốc, trông mặt có vẻ nịnh nọt, “Để tôi lên mạng kiếm công thức hướng dẫn cũng được.”
Dù sao thì Hình Ứng Chúc cũng là một người có thói quen ăn uống khá kì lạ. Tuy rằng rất kén chọn về mặt nguyên liệu và bày trí món ăn nhưng về mùi vị đồ ăn thì lại khá dễ dãi. Chỉ cần không khó ăn là được. Hai cấp độ “ăn được” và “ăn ngon” trong mắt hắn có vẻ không khác nhau là bao.
Hình Ứng Chúc không trúng kế nịnh hót này của cậu, nghiêm túc nhìn Thịnh Chiêu một lượt từ đầu đến chân, nhìn tới mức cậu mất tự nhiên toàn thân, lúc này hắn mới nở một nụ cười có vẻ nham hiểm.
“Có chuyện gì không ổn thì nhân lúc chưa quá muộn nói ra vẫn còn kịp đấy.” Hình Ứng Chúc nói.
“Không có gì, chỉ là ——” Thịnh Chiêu rón ra rón rén giơ tay lên, hai đầu ngón tay chụm vào nhau ý là việc bé xíu xíu, dò xét hỏi, “Ông chủ à, cuối tuần có thể cho tôi nghỉ phép chút xíu được không?”
Nụ cười trên môi Hình Ứng Chúc phai nhạt hơn nửa, hắn nhíu mày một cái, thoạt trông có vẻ không vui lắm.
Thịnh Chiêu cũng biết, mở miệng xin sếp nghỉ phép giữa chừng cũng được xếp chung với “mở miệng xin vay tiền” và “đòi quà người yêu”, được xem là ba chuyện khó nói ra lời nhất trên đời. Huống hồ công việc này vốn đã quá mức nhàn nhã rồi, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-qua-cua-chung-cu-phi-nhan-loai/2634027/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.