Cố Nghịch ngẩn người.
Tối qua nó đã tự đi tìm sao?
Nhìn ta làm cái gì chứ? Thỏ con rụt rụt chân như không có gì xảy ra.
Cũng không phải ta đặc biệt tìm cho anh đâu, nó tự chạy để ổ của ta đấy, không phải đang làm lành với anh.
Cục lông nhỏ thấy hắn vẫn không có động tĩnh, thế là lấy móng vuốt đẩy đẩy hắn, sao vẫn chưa cầm lấy nữa?
Cố Nghịch đến gần, chóp mũi cọ lên đầu nhỏ bông xù của nó rồi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Cục lông nhỏ ngượng ngùng cực kỳ, nó xê dịch xoay thân quay mặt với tường.
Cố Nghịch ở phía sau gãi đầu nó: "Thỏ con. "
Đừng có nói chuyện bằng kiểu giọng như ta với anh quan hệ tốt lắm như thế.
Ta vẫn chưa làm hoà với anh đâu, nếu thức thời thì phắn đi mua cho ta một hộp kem nhanh lên.
Cố Nghịch: "Bé bông xù."
Bé bông xù lén nhìn hắn một cái.
Cố Nghịch há miệng, quyết định xin lỗi vì ngày hôm qua mình đã không có tình người. Từ trước đến nay, anh chưa làm chuyện thế này bao giờ nên hơi mất tự nhiên: "Đến tìm nhóc làm hoà đây."
Đầu nhỏ của bé bông xù đỏ ừng, nó hừ một tiếng.
Cố Nghịch gãi nó: "Bông xù."
Cục lông nhỏ ngượng ngùng ôm chân.
Thật ra hôm qua nó ăn kem nhiều thật, Cố Nghịch chỉ vì tốt cho nó mà thôi.
Hắn không nên nổi giận với động vật nhỏ.
Cố Nghịch: "Thỏ ngốc."
Nói chuyện kiểu gì thế hả! Thỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-nuoi-duong-cuc-long-nho-dinh-nguoi/3048526/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.