“Lý Gia Mưu?” Thiên Ti giật mình, “mọi người đã biết tên của gã, nhưng mà Thị Tử, em thật sự không đáng để anh nỗ lực. Anh biết Lý Gia Mưu, nhưng không biết em là ai.” Dứt lời, cô quay người đi tiếp. “Thiên Ti dừng lại đi, em ngã xuống nước đó!” Thời tiết này, lại thêm cơn mưa đầu đông khiến tóc Thiên Ti đã ươn ướt. Mặc nhiều quần áo chút thì cũng chưa bị ướt nhưng Thiên Ti không như vậy, cô mặc đồ không nhiều, lại còn cổ áo thấp nữa. Nước lại còn lạnh… Nhưng, tiếp đó, hắn nhớ ra Thiên Ti không biết lạnh. Nếu tóc cô là thủy tinh, vậy cơ thể cô thì sao? Thị Tử không chặn lại, Thiên Tư cứ thế bước tới, lại bước tới, rồi cả người chìm vào trong làn nước. Thời điểm này cũng chẳng có ai ở bờ sông nên không có ai thấy cảnh tượng này. Trên bờ chỉ còn có Khúc Sầm Sĩ. Hắn nhìn bọt nước li ti nổi lên, hít một hơi thật sâu rồi nói to: “Thiên Ti, anh biết em không phải là người. Em là yêu. Khi trước, anh từng nhìn thấy mặt em trong viên đá Phù Dung đó. Anh cũng không phải là người, anh là quỷ tử! cho nên, anh có tư cách yêu em. Bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm phía trước, em cứ chờ đi, anh sẽ cưới em!” Nói hết rồi nhưng xung quanh vẫn im lặng. thị Tử sốt ruột, hắn lo lắng liệu có phải Thiên Ti xảy ra chuyện rồi không? Thị Tử vội cởi áo khoác, tính nhảy xuống nước cứu người. Quần áo cởi được một nửa thì bọt khí lại nổi lên nhiều. Thiên Ti chậm rãi rẽ nước bước lên. Cô giống như cưỡi trên một thứ gì đó, lướt lên vậy. Thị Tử thở ra một hơi thật dài, nói: “Mau lên đây nào, đừng để người khác thấy, dọa người lắm đó.” Thiên Ti đứng bên tảng đá to nơi bờ sông, cả người ướt đẫm nhưng nhìn không thấy vẻ Thiên Ti nói: “Em không lạnh.” Nhưng Thị Tử vẫn kiên trì phủ lên, vòng tay ôm lấy cô. Thiên Ti giãy ra: “Đừng ôm em, anh lạnh đó.” “Lạnh thì lạnh thôi, ôm cho ấm chút nào. Cho dù là thủy tinh thì ôm vào cũng sẽ ấm lên mà.” Nghe câu nói này Thiên Ti cảm động òa khóc. Chưa từng có ai nói như vậy. chưa từng có ai nguyện ý ôm cô như thế. Cô dựa vào lòng Thị Tử khóc, vừa khóc vừa nói: “Thị Tử, em là yêu tinh, là yêu tinh từ viên đá Phù Dung này. Em không phải ma quỷ.” “Anh biết.” “Anh đi tìm người khác đi, sống cho vui vẻ, đừng nên ở bên em.” “Anh biết.” “Biết vậy mà còn ôm em.” “Biết vậy thôi, người anh yêu là em.” Thiên ti đẩy hắn ra, nhìn Thị Tử vì cô mà toàn thân ướt đẫm. Giây tiếp theo, hắn hắt hơi. “Thực xin lỗi a, Thiên Ti.” Thiên Ti nở nụ cười, nhẹ nhàng : “Anh về tắm đi, không ốm đi bệnh viện giờ.” “Anh đâu yếu ớt vậy.” Thiên Ti đã quay người đi về phía xe. Thị Tử đi sau lưng cô nói: “Này Thiên Ti, cuối cùng em có đồng ý tiếp tục với anh không. Trả lời anh đi. Chỉ cần em nói một câu thì anh sẵn sàng đội trời chọc đất vì em.” “Thôi nào, em nói đi. Nếu em còn lo nghĩ chuyện Tinh Tinh thì sau này mình hẹn hò bên ngoài không để cho cô ấy thấy. Lý Gia Mưu giờ bị anh đánh bị thương rồi, gã cũng không còn sức đâu mà theo dõi em nữa.” “Thiên Ti! Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Thiên Ti đứng bên cạnh xe nhìn hắn nói: “Được rồi, nhưng anh phải chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết đó.” Thị Tử nghe thế thì nhào tới, đè Thiên Ti lên xe mà hôn nồng cháy. Ở đây là ven đường, cho dù trời mưa cũng có người qua lại, nghe có người nói: “Trời ơi, thanh niên bây giờ…” *** Trong ngõ nhỏ, nước mưa ướt mặt đất. Có hai nhóm khách đi ngang qua, một đôi tình nhân bước đi dưới tán dù trong suốt, và một người đàn ông cầm theo cây dù đen nhưng không dùng tới. Bên dưới tán dù trong suốt, Hạnh Phúc ngước nhìn bảng hiệu Tinh Duyên, khẽ mỉm cười bước vào. Bên trong, Tinh Tinh đang ngồi đọc sách, thấy có khách thì lập tức nói: “Hoan nghênh, mời xem qua, nếu quý khách cần gì…” Cô im lặng khi thấy Hanh Phúc đưa tay vô tình lộ ra một chuỗi hạt băng lam ngọc trên cổ tay. Hạt châu có độ to vừa vặn, xinh đẹp, lại được mài dũa tinh tế, tuy không phải hàng hiếm có gì, nhưng Tinh Tinh nhìn thoáng qua là biết chuỗi hạt đã được khai quang. Không phải chỉ phơi nắng, niệm kinh khai quang thông thường, mà còn được rót thêm năng lượng. Chuỗi hạt đặc biệt như vậy mà lại được một cô gái trẻ đeo, thật hiếm thấy. Hạnh Phúc cười với Tinh Tinh, nói: “Để tôi xem. Tôi muốn mua một chuỗi hạt tặng cho mẹ.” Nói xong, Hạnh Phúc cũng tự cảm thấy buồn cười bản thân, tính tình của mẹ cô mà chịu niệm kinh mỗi ngáy… Tinh Tinh cười cười nói: “Vậy cô cứ xem, có gì hợp nhãn thì nói tôi nhé.” Người đi bên cạnh Hạnh Phúc chính là tổng giám đốc công ty bọn họ, nói chính xác hơn là anh em tốt của cô. Bạn thuần túy. Người ta là tổng giám đốc, cũng đã kết hôn có vợ có con cả rồi, con cũng học tiểu học rồi. Tuy rằng trước đây cũng từng theo đuổi Hạnh Phúc, nhưng mà cũng chỉ đúng một ngày. Nguyên nhân là hai người đi nư với nhau, đang tốt đẹp như thế, nhưng ăn xong thì Hanh Phúc nhất định một hai phải mua một quả trứng gà ở ven đường, đặt ở góc tường và châm một cây nhang. Vốn dĩ cũng không có gì đâu nếu không phải bà già bán trứng nói ở góc đường đó hai hôm trước có một đứa nhỏ hai tuổi bị ngã chết. Tổng giám đốc nghe mà sợ hãi, bảo Hạnh Phúc đừng đi. Nhưng Hạnh Phúc nhất định phải đi cho bằng được, khiến tổng giám đốc dựng hết da gà lên, từ đó về sau không còn nghe thấy ý định theo đuổi Hạnh Phúc từ anh ta nữa. Nhưng mà, không làm người yêu thì có thể làm bạn. Thậm chí vợ của hắn cũng là bạn đại học của Hạnh Phúc, do cô giới thiệu cho. Mà hắn và Hạnh Phúc đã trở thành anh em tốt. Hạnh phúc không do dự, duỗi tay chỉ một chuỗi hạt trong tủ. Tổng giám đốc hỏi: “Nghe nói mua mấy thứ này là cần xem bát tự hợp coi có hợp không, sao em không để mẹ tự đị?” Lúc hắn nói thì Hạnh Phúc đang đeo găng tay lụa lên, Tinh Tinh thì trầm xuống, hy vọng không có gì sai sót. Hạnh Phúc nói: “Bát tự mẹ tôi lợi hại lắm.” Cô nhẹ nhàng cầm chuỗi hạt lên, thầm đếm số hạt. Tinh Tinh nhìn chuỗi hạt trên cổ tay Hạnh Phúc, mỉm cười nói: “Tiểu thư, chuỗi hạt của cô thật sự là ngọc thượng đẳng, xem ra cô dùng chuỗi hạt mệnh Thủy. Nhưng mà băng lam ngọc lúc mới đeo sẽ rất lạnh, thời tiết này nên ít đeo đi.” “Tôi vẫn đeo nó thôi, chuỗi hạt này đã có khí của tôi, tôi lạnh nó sẽ lạnh, tôi ấm nó cũng ấm. Là đồng sinh cộng tử, nên tôi không cảm thấy nó lạnh.” Tổng giám đốc không tin, đưa tay sờ cổ tay cô và chuỗi hạt: “Ấm thật, sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?” Hạnh phúc trừng hắn một cái, rút tay về: “Ấm hay không thì liên quan gì tới anh?” Tuy rằng bọn họ đối đáp nhưng Hạnh Phúc vẫn có thể đếm không lẫn, 109 hạt. Hạt châu thì không có gì bất thường. Hạnh Phúc đem chuỗi hạt thả lại, nói: “Thôi, có vẻ không hợp với mẹ tôi, tạm biệt.” Tổng giám đốc nhìn Hạnh Phúc đột nhiên đồi bỏ đi thì nói: “Này, tôi thấy đẹp mà, Hạnh Phúc, em nhìn bên kia hộ tôi đi, coi pha lê có vẻ đẹp đó, tôi mua tặng quà Noel cho vợ, lựa hộ tôi đi.” “Đi thôi, cái này không hợp vợ anh đâu.” Đùa! Mua đồ trong tiệm này tặng dễ dẫn tới mất mạng đó. Hạnh Phúc nói rồi đi thẳng ra cửa, tổng giám đốc không thể không đi theo bung dù ra che mưa. Ra khỏi Tinh Duyên vài bước, Hạnh Phúc nhìn thấy Thần Ca. Thần Ca đứng đó, áo khoác tẩy bạc màu, quần jean, khiến người nhìn cảm thấy thật lạnh lẽo. Hơn nữa, hắn không bung dù, mái tóc lấm tấm hạt mưa, lại đeo một chiếc túi bên hông, nhìn thêm phần quê mùa cục mịch. Thần Ca cũng nhìn thấy Hạnh Phúc, và đương nhiên, thấy cả người đi bên cạnh cô. Ánh mắt hắn nặng nề, cười khổ trong lòng. Thôi thì cứ tránh mặt xem như chưa gặp đi vậy. Hắn nghĩ sao, làm vậy. Còn tổng giám đốc nhìn Thần Ca, lúc hắn đi ngang qua thì nói khẽ: “Hạnh Phúc, người kia biết em à? Nhìn ánh mắt anh ta kỳ kỳ.” “Ừ, quen. Mà cái kiểu gì thế kia, nhìn tôi một cái rồi cúi đầu đi à?” “Em có cảm thấy, anh ta cũng liếc tôi một cái rồi mới cúi đầu đi không?” “Ý anh là sao?” “Tôi đoán, anh ta thích em.” “Xì, tôi không thích anh ta!” “Được rồi Hạnh Phúc à, em cũng 29 rồi, bớt kén chọn đi. Có người chịu ưng là được rồi. tôi thấy người này có vẻ không tệ, nhìn có dáng sẽ giúp em nấu cơm gấp chăn đó.” “Được rồi, đi tiếp nào, tiệm kế gọi là cái gì ta, Đương Hạ.” Vừa nói, bọn họ đã rảo bước tới trước cửa Đương Hạ. Có vẻ ban nãy Thần Ca chính là bước ra từ Đương Hạ. Hạnh phúc ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu của Đương Hạ, khẽ cau mày, biển hiệu này, cô biết! Cô nhớ rõ biển hiệu có hai chữ Đương Hạ này tổ hợp thành một con dấu hình vuông. Lần đầu tiên cô nhìn thấy là lúc học lớp năm. Năm đó, bài tập có một bài là điêu khắc củ cải thành một con dấu. Mẹ cô lục lọi mấy cái hộp nhỏ trong nhà tìm thấy một tấm danh thiếp. Trên danh thiếp chỉ có hình vuông với hai chữ Đương Hạ này. Hay còn có gì nữa thì cô không nhớ, chỉ nhớ hình vuông này. Hôm qua lúc bọn Thị Tử nói tới Đương Hạ cô còn không nhớ ra, nhưng giờ, cô đã nhớ ra rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]