Mập không hiểu nhiều về Hạnh Phúc, nhưng Thị Tử là người Lễ Tết đều đi tới nhà Kim Tử làm sao mà không hiểu cô chứ. Cảnh sát trẻ kia hừ lạnh, giận dữ nói: “Cô gái, cô đây là tính vào hiện trường sao? Đây là chỗ cô muốn vào thì vào à?” Hạnh Phúc còn đang đứng ở trước cánh cổng rỉ sét của khu đất niêm phong, Thần Ca còn đang đứng trên bờ tường vươn tay xuống đưa ra: “Lên nào.” Mập nhìn cảnh này thì vỗ vai Thị Tử, nháy mắt. nhìn đi, người ta muốn làm tủ đầu giường rồi, không cần hai người họ sắp xếp đâu. Ai ngờ, Hạnh Phúc nhìn người trên tường, lắc đầu rồi nói: “Mập, qua đây, đạp cửa cho tôi.” Thằng nhãi cảnh sát dám coi thường cô. Lại còn đạo sỹ của Chính phủ mà đi trèo tường, cô thèm vào! Nghe chỉ thị, Mập sửng sốt nhưng nhanh chóng có phản ứng, vội chạy tới hoàn thành nhiệm vụ được giao. Vốn dĩ cánh cổng đã cũ, rỉ sắt bám đầy nên không khó để hắn hoàn thành nhiệm vụ. Mập đạp một cái, cánh cửa đã bị đá văng. Hạnh Phúc cứ thế mà vênh váo đi vào trong. Mà Thần Ca đang ngồi trên đầu tường cũng nhảy xuống, mặt hơi khó chịu. Còn tay cảnh sát trẻ mặt càng khó chịu hơn. Phải biết rằng hiệu trưởng trường nói khu vực này bị niêm phong, hơn nữa vì muốn bảo vệ hiện trường, thêm yêu cầu quyết liệt từ phía hiệu trưởng nên cảnh sát vào xem hiện trường toàn phải leo tường. Hanh Phúc đây không hỏi tiếng nào, chỉ khí thế đạp cửa xông vào. Cảnh sát bên cạnh cũng không vui, nói khẽ: “Chúng ta cũng không dám đá như vậy a.” “Cậu mà biết gì, phong thủy sư nói gì thì cứ làm theo, không được đắc tội đâu.” Đội trưởng nói, còn cố ý liếc nhìn cảnh sát trẻ kế bên. Lần trước, sau vụ việc của Cao Dương anh từng tìm cảnh sát trẻ này nói qua, nhung không nghĩ tới lần này cậu ta vẫn nhu vậy. Hạnh Phúc và Thần Ca cùng đi vào, bên trong cơ bản đã được xử lý xong, chỉ còn hai cảnh sát đứng canh hiện trường. Có thể thấy, mọi việc gần như đã kết thúc, chỉ cần bọn họ đến xem, rồi đưa thi thể đi là xong việc. Cảnh sát có mặt, đèn đuốc cũng được chuẩn bị kỹ càng. Đèn pha được chiếu sáng từ khu dạy học rọi thẳng xuống, nhưng đèn pha có vấn đề về góc độ nên hầu hết bị cây cối chắn mất ánh sáng. Chưa hết, trong sân còn có chiếc gương to dựa vào tường, nên bao nhiêu ánh sáng bị phản chiếu thẳng vào xác chết. Nhìn cảnh này cả Thần Ca và Hạnh Phúc đều hit một hơi lạnh. Hạnh Phúc khẽ nói: “Sao có người lại ngu tới vậy? Mà Thị Tử đi sau cũng thấy, nói to lên: “Ai lại để gương như vậy?” Cảnh sát trẻ kia đi theo vào, ngạo mạn nói to: “Tôi. Ánh sáng thì yếu, phải làm vậy mới tận dụng nguồn sáng chứ.” Lần này Thị Tử thực sự khó chịu. hắn nhìn thẳng tay cảnh sát nghiêm khắc nói: “Anh từng thấy ai chiếu gương vào thi thể không? Đừng có để xảy ra chuyện. Đội trưởng, mau bao cái gương lại, rồi lấy chỉ đỏ cột lại rồi đưa vào chùa, nhờ siêu độ.” Đội trưởng nhìn về phía Thần Ca, Thần Ca gật đầu rồi nói: “Tìm giấy dầu lại đây, để tôi gói lại.” Mập lần đầu nhìn thấy thi thể, dù đã hơi bị xê dịch nhưng đại khái vẫn chưa bị thay đổi. hắn ngồi xuống, vươn tay định chạm vào thi thể thì tay cảnh sát trẻ lại hét to: “Đừng có đụng bậy.” Mập lườm hắn, không đụng thì không đụng. Đội trưởng đứng bên nói: “Đã kiểm tra, giống như Cao Dương lúc trước, là bị moi tim. Hiện trường có nhiều điểm đáng ngờ, dù nạn nhân bị móc tim nhưng quanh đây chỉ có nơi này có vết máu, xung quanh không có bất cứ dấu vết nào của hung thủ. Căn cứ vào thông tin các học sinh trường cung cấp thì có vẻ nam sinh này đã leo vào đây. Nhưng mà trên tường không có dấu vết của nạn nhân. Nói cách khác, hắn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, đột nhiên không có trái tim.” Hạnh Phúc nói: “Làm gì có lắm đột nhiên thế. Tắt đèn đi.” “Tắt đèn?” đội trưởng thực khó hiểu. “Đúng vậy, tắt đèn, sau đó để bốn người chúng tôi lại. Chúng tôi cần thêm một cảnh sát trợ giúp, cậu đi.” Cô nói, chỉ vào tay cảnh sát trẻ, “Những người khác đều đi ra ngoài đi.”
Thị Tử âm thầm giơ ngón tay cái với Hạnh Phúc, này cao minh a, giết người không dấu vết. Mười phút sau, tấm gương đã được Thần Ca bao lại, đưa cho cảnh sát mang đi. Đèn pha tắt. Cả khoảng sân chìm trong bóng tối. Thần Ca đốt ngọn dẫn hồn đăng, ánh sáng mờ ảo chiếu một khoảng sân nhỏ. Hắn đi về phía gốc cây, vừa đi vừa nói: “Chốc nữa dù thấy cái gì cũng không được lên tiếng. người ta không có ác ý gì. Thị Tử tới nói chuyện, hỏi coi bọn họ là ai, tại sao ở đây. Còn nếu có ác ý thì mình niêm phong gốc cây lại. Dù sao thì nơi nay cũng là địa phược linh, không thể rời gốc cây đi đâu được.” Thị Tử gật gật đầu. Nói chuyện với ma quỷ cũng không có gì đáng sợ. Trong mắt bọn họ, hắn cũng là đồng loại, hơn nữa từ nhỏ tới lớn hắn đều chơi với ma quỷ, nói chuyện tán gẫu với ma quỷ cũng làchuyện hàng ngày. Chỉ cần người tới không phải là Lý Gia Mưu thì hắn tin tưởng có thể ứng phó. Bởi vì hắn biết trên thế gian lệ quỷ thật sự có rất ít. Phần lớn là những hồn ma không ý thức được rằng mình đã chết, cứ lặp lại những việc đã làm trước khi chết, nên không có gì nguy hiểm. Thị tử đã đồng ý, Hạnh Phúc nói tiếp: “Bảo cảnh sát đi đi, dù sao thì việc thẩm tra án là của cảnh sát, phải do cảnh sát nói chuyện chứ. Hỏi thế nào, hỏi ra sao phải do cảnh sát quyết định chứ. Chút nữa thì Thị Tử hỏi mấy cái linh tinh coi người ta thích chơi bóng rổ hay bóng đá, cảnh sát lo phần còn lại đi. Này, cảnh sát, anh làm được không?” Tay cảnh sát phát hiện là mình bị cô nàng dụng tâm lương khổ hành, tức giận nói: “Mấy người có ý gì? Lừa người lừa tới cả cảnh sát à? Vậy tôi đem mấy người nhốt về đồn mấy ngày về tội giả danh lừa bịp.” Mập thổi gió: “Thị Tử còn đồng ý làm, ngươi sợ cái gì? Ngươi đây là đang sợ đúng không? Sợ mà còn đòi làm cảnh sát. Đi ra ngoài, nói với đội trưởng á, là ngươi đang sợ, xin lui bước, ngươi không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, không có cách nào để bảo vệ quần chúng nhân dân, ngươi…” “Hỏi thì hỏi!” Rốt cuộc, tay cảnh sát không chịu nổi Mập nói khích. “Tôi không tin. Hôm nay tôi phải vạch trần mấy người. Cho dù các người do cục trưởng mời tới, tôi tin mình có thể vạch trần, đem mánh khóe bịp người của mấy người nói ra cho thiên hạ.” Mập là người mệt mỏi nhất trong chuyện này, vì hắn vốn là người kém nhẫn nại, muốn đánh thì đánh, muốn cười thì cười. Nhưng hiện tại, đang ở nơi vô cùng khủng bố, lại đối mặt với một thi thể, phải cố nhịn cười, thật sự thống khổ. Đây chính là kết cục của việc đắc tội chị đại Hạnh Phúc mà. Thần Ca lấy chỉ đỏ cột một đầu vào dẫn hồn đăng, đặt trước gốc cây khoảng hai mét. Còn đầu kia thì cột lên thân cây. Cả đám lui về sau. Nhưng Hạnh Phúc không tha, mà đẩy tay cảnh sát trẻ tới phía trước: “Lùi gì chứ, đứng đây đi, không sao đâu, cái cây kia có gì đâu.” Nói không căng thẳng là giả. Mọi người lùi lại cách xa gốc cây khoảng năm sáu mét, chỉ còn tay cảnh sát trẻ đứng phía trước. Ban nãy hắn còn hào ngôn chí khí như vậy, hiện tại cũng đứng ở kia run bần bật. Chị đại nhìn hắn đứng chân hơi run run, khóe môi nhếch lên tà ác. Thần Ca nói khẽ: “Đừng chỉnh người ta vậy.” “Liên quan gì tới anh? Loại người này mà không chỉnh, thực xin lỗi ba mẹ tôi mà.” Thần Ca mấp máy định nói gì, nhưng Thị Tử đã đưa tay vỗ vai hắn: “Thần Ca, anh quen tiếp xúc với người chết ở nhà tang lễ, nhưng giao tiếp với con người thì Hạnh Phúc làm tốt đó.” Mập cũn gật đầu. Xem ra mọi người đều tán thành phương pháp này, chỉ là Thần ca cảm thấy hơi quá quắt. Thời gian trôi qua, từng giây, từng giây. Thực sự là từng giây một. Trong lòng mọi người thì mỗi giây trôi qua đều căng thẳng. Tay cảnh sát từ dũng cảm, sang sợ hãi, rồi chuyển sang bình tĩnh, sau cùng là khinh bỉ. Sau mười phút, hắn quay đầu nói: “Lũ lừa đảo chơi đủ rồi hả? Cảnh sát tới đây từ chiều, mệt mỏi rồi. Nếu chơi đủ rồi thì chúng tôi sẽ dọn dẹp hiện trường thu đội về.” Trong nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Thị Tử. Thị Tử thân phận quỷ tử nên có thể nhìn thấy nhiều thứ mà mọi người không thấy được, nhưng hắn lắc đầu, hắn thật sự không nhìn thấy gì. Thần Ca bước tới tắt ngọn đèn dẫn hồn nói: “Vất vả cho ngươi rồi, có lẽ chúng ta đã sai lầm.” Tay cảnh sát hừ lạnh, gọi bộ đàm nói đồng đội bật đèn. Hạnh Phúc thắc mắc: “Sao không có ở đây nhỉ? Bao nhiêu hồn mất tích, không lẽ bị ăn hết? nhưng Lý Gia Mưu không phải quỷ được luyện hóa nên không có khả năng ăn quỷ. Như vậy hồn bị giấu ở nói khác.” “Lý Gia Mưu không đem mấy thứ quan trọng giấu ở địa bàn của mình thì giấu ở đâu?” Mập hỏi. Hắn không hiểu rõ những chuyện này, nhưng nếu là hắn, đi trộm được gì mà muốn giấu thì chắc chắn sẽ giấu ở một góc nào đó trong nhà. Nhưng hiện tại không có a. Gã mang đi đâu nhỉ? Thần Ca thu thập đồ đạc rồi nói: “Đi về trước đã. Vẻ rồi suy nghĩ.” Mọi người quay lưng rời đi nhưng Thị Tử vẫn đứng nhìn chằm chằm gốc cây. Dưới ánh đèn pha sáng rực, gốc cây đẫm máu trong thật quỷ dị. “Thị Tử!” Mập hô, “kết thúc đi về nào.” “Này, hồn ban đầu được giấu trong những hạt châu, chúng ta đều nghĩ là sẽ ở chỗ của Lý Gia Mưu. Nhưng dường như gã không phải là chủ mưu đằng sau chuyện này. Sau khi gã ra tay, hàng hóa hẳn được đưa tới tay gã Boss kia.” “Mày nói là Tinh Duyên sao?” Mập hỏi. “Mày với Thiên Ti chia tay rồi, đâu còn cớ nào để tới đó.” “Vậy đi Tinh Duyên ở quỷ thị. Dù sao cũng cùng một chủ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]