Khúc Sầm Sĩ cau mày. Mập lại dùng lon bia cụng với hắn: “Uống đi, đừng suy nghĩ nữa, uống say rồi ngủ một giấc. Từ ngày mai chúng ta phải phân tích lại mọi manh mối, nhất định phải tìm ra hung thủ. Người chết giờ là huynh đệ của chúng ta, không thể để mọi chuyện qua đi như vậy.” Mập nói xong, trong mắt hắn xuất hiện lệ khí. Trươc giờ hắn cũng chẳng phải người lương thiện gì. Lúc trước đi cùng Khúc Sầm Sĩ tìm manh mối chỉ vì rảnh quá không có gì làm, nhưng bây giờ lại dính líu tới anh em chí cốt của hắn thì làm sao hắn có thể bỏ qua? - -- Đêm, cả hai đều ngủ rất say, đến khi tỉnh lại đã hơn 12h trưa. Mơ màng, Khúc Sầm Sĩ sờ trúng một mảng da bóng loáng, sờ tiếp, tròn tròn… là mông! Hắn đánh mạnh vào cái mông, rồi lật người nói: “Mập, mày mặc quần lót gì đó? Sờ có vẻ ổn ghê!” Vài giây sau mới nghe được tiếng chủ nhân của cái mông làu bàu: “Tao đâu có mặc.” Khúc Sầm Sĩ lúc này mới bừng tỉnh, ban nãy tay hắn sờ trúng trơn nhẵn vậy, hóa ra Mập cởi truồng ư? Hắn bật dậy la to: “Mày ngủ kiểu quái gì mà lại lột hết đồ hả?” Mập kéo chăn làu bàu: “Đàn ông với nhau cả, sợ quái gì? Tao không mang theo đồ, đồ lót tối qua giặt rồi. Mày đâu cho tao mượn đồ lót.” Tối qua tắm xong, Mập mặc đồ ngủ của Khúc Sầm Sĩ, tuy hơi chật nhưng vẫn cố được, chỉ là đồ lót… Khúc Sầm Sĩ ở nhà không có mặc, nên Mập cũng không mặc. Lên giường ngủ một lúc, Mập cảm thấy mặc quần ngủ thật vướng víu, nên hắn dứt khoát lột hết quần áo ngủ ra ném ra ngoài chăn. Khúc Sầm Sĩ nhíu mày, đứng dậy nói: “Mày mà vào quân doanh thì sao? Lỡ người ta đánh bom mày nhảy ra khỏi chăn thế này sao?” “Nghĩ sao, ở trong quân ngũ thì tao cũng như mọi người, trong vòng 20 giây xong xuôi hết mọi thứ. Thôi cho tao ngủ thêm chút nữa.” Khúc Sầm Sĩ nhìn bộ dáng của Mập, không nói thêm gì. Thôi thì xuống lầu mua cho đại thiếu gia cái quần lót vậy. Nhưng hai mươi phút sau, khi hắn ném hộp quần lót lên chăn thì Mập từ từ vươn tay ra khỏi chăn, cầm lên nhìn nhìn rồi nói: “Tao chưa bao giờ mặc ba cái quần lót tiện lợi kiểu này, nó cạ vào tiểu đệ đệ của tao, không thoải mái, chưa kể là chưa giặt qua, dơ á!” “Tao nói này, đồng chí Tiểu Bàn Tử, mày chăm lo cho tiểu đệ đệ kỹ vậy thì thôi, ở truồng đi. Tao không để bụng việc dùng mớ quần này đâu.” nói xong, Khúc Sầm Sĩ nhào lên giường giằng hộp quần lót lại. Nhưng mà hắn chộp nhầm chỗ, Mập hét lên quái dị: “A! Hay cho mày đó đồ dì cả phụ, dám đè lên tiểu đệ đệ tao, tao bắt mày phải bồi cho tao cả đời này.” Trò đùa buổi sáng kết thúc ở đây. Sau khi ăn qua loa hộp cơm trưa, hai người bắt tay vào phân tích vụ án. Vì biết Mập cần ánh mặt trời chứ không phải ở trong căn phòng đầy âm khí, nên Khúc Sầm Sĩ đem đặt hai ly cà phê trên bàn ngoài ban công, rồi hai người ngồi ở ngoài bàn việc. Trời đầu đông, ngồi uống cà phê ngoài trời thật thoải mái, vừa ấm áp, lại vô cùng thích hợp. Mập nói trước: “Có lẽ, hiềm nghi của Tinh Tinh và Thiên Ti chỉ là cảm nhận sai của chúng ta.” “Ừ, có lẽ không có liên quan gì tới họ, chỉ là chuỗi tràng hạt 109 viên châu đó đúng là từ tiệm của bọn họ mà ra.” “Nhưng vậy cũng không thể chứng minh được điều đó mà, rằng chuỗi tràng hạt có đúng là 109 hạt không? Lỡ không phải thì sao? Hay do Tinh Tinh đếm nhầm khi xỏ chuỗi hạt.” “Nhưng, những chữ chìm thì phải giải thích thế nào?” Mập chép miệng, nhấp cà phê rồi nói: “Cà phê khó uống quá, bao nhiêu tiền một bịch vậy?” “Có uống là mừng rồi, tao là cảnh sát quèn đó, mày nghĩ sao hả?” “Gà cũng là một viên chức quèn mà?!” Mập nói. “Thôi bỏ qua chuyện cũ đi, giờ mình xem xét vụ của Gà thôi. Mấy hôm trước nó đã có điểm đáng ngờ, nhưng chúng ta không để ý. Đầu tiên…” “Từ từ, từ từ.” Khúc Sầm Sĩ cắt ngang, “Đợi tao lấy giấy bút ghi lại.” “Mày lại còn có thói quen này ư?” “Ừ, tao thấy chú Linh Tử làm như vậy, giúp cho mình suy nghĩ thêm phần rõ ràng đó.” Sau nửa giờ thảo luận, Khúc Sầm Sĩ đã ghi chú rất nhiều trong cuốn sổ tay có huy hiệu cảnh sát của mình. Một, Gà có bồ nhí thật không? Vì sao cô ta chưa xuất hiện? Hai, là bồ nhí của Gà mang thai, hay là vợ Gà có thai? Chính việc này khiến cho sự tồn tại của tiểu tam càng thêm đáng ngờ. Ba, vì sao Gà lại ở đó khi chết? Nơi đó đâu có liên quan gì tới hắn? Bốn, trước khi chết Gà gọi cho Khúc Sầm Sĩ, phải chăng hắn biết mình sắp xảy ra chuyện muốn gọi cho Khúc Sầm Sĩ nhưng chưa kịp gọi thì đã bị rơi mất điện thoại? Năm, chuỗi Phật châu đáng ngờ kia từ đâu ra? Gà có chuỗi hạt từ lúc nào? Sao không đeo trên tay mà lại cầm trên tay trước khi chết? Hạt châu lăn ra từ trong miệng, là trước khi chết muốn để lại manh mối cho bọn hắn sao?
Mập cau mày, lại nhấp một ngụm cà phê rẻ tiền nói: “Này, nếu như Tinh Tinh cùng Thiên Ti không có hiềm nghi vậy chiều nay mày có đi đưa đón Thiên Ti không?” Khúc Sầm Sĩ do dự một chút, sau đó mới nói: “Đi! Tao cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy. Chúng ta lúc trước cũng không phải sai hết. Đừng quên người họ Tang kia vừa nghe hỏi về chuỗi hạt 109 hạt đã nói gì. Chuỗi hạt đó nhất định có vấn đề.” “Được vậy chia nhau ra hành động. Tao đi điều tra vụ tiểu tam của Gà, tao không tin, nó có tiểu tam.” Bọn hắn chờ tới hơn bốn giờ, quần áo được phơi phóng khô ráo dưới ánh mặt trời rồi thì mới thay quần áo ra cửa. Đương nhiên, quần lót tiện lợi kia cũng được Mập mặc vào. Khúc Sầm SĨ vì thể hiện nên cũng không mua đồ dỏm, nên Mập mặc xong cũng không thắc mắc gì. Khúc Sầm Sĩ dừng xe trước cửa chính đại học A, rồi gọi cho Thiên Ti. nhưng điện thoại chưa thông hắn đã thấy Thiên Ti, mà lúc này cô nàng đang gặp phiền phức. Bên cạnh một chiếc xe, một người đàn ông trung niên mặt nhờn dầu, cười tít mắt tới mức không thấy mắt mũi đâu đang ngăn Thiên Ti lại. Vì ở bên kia đường nên Khúc Sầm Sĩ không nghe bọn họ nói gì. Thiên Ti lấy điện thoại ra nghe: “Alo.” “Qua đây, tôi ở đối diện.” Thiên Ti nhìn sang đối diện. Khúc Sầm Sĩ hạ cửa kính xe xuống vẫy tay. Thiên Ti lập tức nở nụ cười, cúp máy rồi đi sang. Nhưng cô nàng mới đi được một bước thì gã đàn ông kia đã vòng qua cản lại, nói gì đó. Thiên Ti hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó một chân liền dẫm xuống, làm gã kia vừa ôm chân vừa tru lên. Thấy cảnh này, chân Khúc Sầm Sĩ đang đặt trên phanh xe cũng cảm thấy nhói lên, hắn nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt. Cơn đau đó, hắn vẫn chưa thể quên. Thật nhìn không ra, Thiên Ti nhìn nhỏ người thế nhưng dẫm chân lại đau đến vậy! Thiên Ti lên xe, cười rồi nhìn quanh: “Mập đâu? Sao hôm nay hắn không đi cùng anh?” “Hắn được phái đi an ủi gia đình của Gà rồi.” “Gà sao?” “Là anh em tốt của bọn tôi, hôm nọ lúc ăn cơm chúng tôi vội vàng rời đi vì hắn qua đời.” “Tôi xin lỗii.” “Không sao.” Khúc Sầm Sĩ đã khởi động xe chuẩn bị rời đi, lại tắt máy hỏi Thiên Ti: “Thiên Ti, cô biết người bạn kia của bọn tôi chết thế nào không?” Thiên Ti lắc đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc nhìn hắn, ánh mắt đầy chân thành khiến Khúc Sầm Sĩ không có cách nào hoài nghi cô nàng. Nhưng hắn vẫn nói: “Đột tử, giống như Hứa Mỹ Mỹ, chuỗi tràng hạt trong tay biến mất.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]