Mập ngồi xuống bên cạnh Gà, quay sang nhân viên pháp y vừa đứng dậy hỏi: “Cậu ấy làm sao lại chết?” “Đột tử, trụy tim.” Pháp y là một người lớn tuổi, ông ta tháo khẩu trang ra nhàn nhạt nói: “Dạo gần đây sao toàn thế này.” Khúc Sầm Sĩ ngồi xuống bên cạnh Mập, nước mắt nhòe cả tầm nhìn. Hắn không nghĩ sẽ khóc, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi, người nằm lạnh lẽo trên đất kia chính là anh em của hắn. Khi còn nhỏ, cùng nhau rượt đuổi nô đùa, lớn hơn một chút thì tuy học khác trường nhưng vẫn thường xuyên liên lạc. Lúc Gà lấy vợ, hắn chính là rể phụ. Nghĩ tới chết, hắn nghĩ phải vài chục năm nữa, sao mới đây đã như thế này rồi? Mập khẽ nói: “Đừng khóc, bố mẹ và vợ nó đều đã khóc ngất rồi. Phải có người giúp nó xử lý mọi chuyện. Nếu anh em mình khóc nữa thì ai lo lắng đây? Hậu sự của nó, người làm anh em như chúng ta phải đảm đương đó.” Khúc Sầm Sĩ hít sâu một hơi, tay lau qua loa nước mắt rồi nói nhỏ: “Án mạng liên quan tới Phật châu! Là sự kiện thần quái! Bọn họ cũng chỉ có thể xử lý như đột tử mà thôi.” Khúc Sầm Sĩ lại hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại. Giờ, Gà đã chết, tương tự như những vụ án trước, lại một chuỗi hạt mất tích. Nhưng mà cũng có chỗ khác đó chính là những người kia thì đeo chuỗi hạt trên tay, còn Gà thì vẫn còn cầm chuỗi hạt trên tay. Còn chỗ đáng ngờ nữa là tại sao Gà lại có mặt ở đây? Chỗ này không phải là nơi hắn thường tới, vì sao lại chết ở đây? Khúc Sầm Sĩ nhỏ giọng nói ra điểm đáng ngờ này. Mập nói tiếp: “Còn chuyện nữa, bồ của nó. Tao vẫn không tin là người như nó sẽ có bồ. Nếu như nó không có, vậy lần trước nó cắt đuôi tụi mình nhất định là muốn giấu chuyện gì đó. Việc nó giấu giếm và việc nó chết có liên quan không? Hay chỉ là trùng hợp thôi?” Me 0m up Hai người đứng lên. Xe của nhà tang lễ đã tới nơi. Nếu như đã xác định là đột tử, không phải là án mạng thì thi thể đương nhiên nên được đưa tới nhà tang lễ. Khúc Sầm Sĩ cũng thấy rõ ràng người bên phía nhà tang lễ tới có ba người, một trong số đó là Thần ca. Lúc bọn họ chuẩn bị đưa đi thì Khúc Sầm Sĩ nói khẽ: “Thần ca, đây là huynh đệ của em, hơn nữa cũng là thi thể không có hồn, anh để ý giúp em nhé.” Thần ca liếc nhìn Khúc Sầm Sĩ một cái, không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, xem như đồng ý. Mập và Khúc Sầm Sĩ đang định đi ra chỗ ba mẹ Gà an ủi thì nghe phía sau Thần ca hô: “Phật châu?!” Khúc Sầm Sĩ lập tức xoay người vọt qua. Hiện tại hai chữ “Phật châu” đối với hắn mà nói, chính là thứ khiến hắn để tâm nhất. Thi thể của Gà được nâng lên, bên cạnh đầu hắn lăn ra một hạt Phật châu màu trắng, không lớn, khoảng sáu li. Khúc Sầm Sĩ đang định nhặt lên thì Mập đã vươn tay tới giữ hắn lại, nói khẽ: “Đừng chạm vào! Trước khi biết rõ ràng thì không được trực tiếp đụng chạm. Cái này không phải mày đã nói sao?” Đúng thế, là hắn nói. Hắn đã mất bình tĩnh, nên mới đưa tay ra định nhặt lấy hạt châu, thật sự rất nguy hiểm. Ngay trong lúc bọn hắn còn đang phân tâm, quay người lại nhìn về thi thể đã thấy hạt châu biến mất, Mập buông tay đang giữ Khúc Sầm Sĩ ra, nhìn sang phía thi thể nằm trên bùn đất nói: “Phật châu đâu?” “Không thấy.” Khúc Sầm Sĩ đáp, “Vừa rồi…Mày có thấy không?” “Thấy, thật sự có hạt châu!” “Tao cũng thấy, thật sự là có, còn giờ… không thấy đâu.” Thần ca đang thu dọn, không khẩn trương như bọn hắn mà ngữ khí trầm ổn nói: Meo_mup “Anh cũng thấy, hạt châu từ trong miệng người chết lăn ra, sau đó không còn thấy tăm hơi đâu nữa.” Từ trong miệng thi thể lăn ra rồi biến mất! Rõ ràng không phải ảo giác, có tới mấy người cùng thấy, hạt châu cứ thế biến mất?! Đám người Thần ca rời đi, cảnh sát cũng chuẩn bị thu đội. Đội trưởng Béo đi tới Khúc Sầm Sĩ, đưa điện thoại của Gà cho hắn nói: “Điện thoại của người chết, trên màn hình có số của cậu nhưng chưa gọi đi. Điện thoại rơi dưới đất, không biết đã xảy ra chuyện gì.” Khúc Sầm Sĩ nhận lấy, gật đầu. Ngay lúc này, vợ Gà có chuyện. Đột nhiên có người hét to gọi xe đưa cô ấy đi bệnh viện, nghe đâu là sảy thai gì đó. Vợ của Gà, ngay lúc này lại sảy thai. Mọi chuyện tiếp theo dường như cứ xảy ra bất tận. Vì phong tục nên Gà không được quàn thi thể mà phải hỏa táng rồi hạ táng ngay hôm sau. Mọi chuyện đều do Khúc Sầm Sĩ và Mập xử lý. Gà cũng không có anh em gì, ba mẹ hắn thì không thể tham gia lễ tang của hắn. Gà lại chưa có con, vợ thì nằm bệnh viện, tang lễ diễn ra không thể nào đơn giản hơn. Tất bận suốt hai ngày một đêm, cả hai đều không có chút thời gian nào để chợp mắt. Đến khi xong xuôi thì đã sang đến tận chiều hôm sau. Khúc Sầm Sĩ lái xe về căn hộ đầy âm khí của mình. Mập cũng không chút ý kiến đi vào nhà theo. Thật sự, quá mệt mỏi. Tắm xong Mập nằm thẳng cẳng ở ghế sô pha trong phòng khách, chưa tới vài phút đã ngủ vùi. Còn Khúc Sầm Sĩ tắm xong thì mặc đồ ở nhà, châm một nén nhang cắm vào quả táo đặt ngoài ban công, đứng nhìn ánh chiều tà dần tắt lụi. Mọi chuyện diễn biến quá dồn dập, quá bất ngờ, tới giờ hắn mới có thời gian bình tĩnh lại. Hắn biết, lúc này hắn nên ngủ một giấc, ban nãy khi đi tắm, hắn nhìn mình trong gương hắn cảm thấy mình như xác chết di động vậy. Sắc mặt quá tệ, quầng thâm sâu rõ ràng, râu ria cũng tua tủa, tóc bết lại. Tuy nhiên, dù đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ không ngủ, tuy cơ thể đã mệt rã rơi nhưng hắn vẫn không ngủ được. Mất đi huynh đệ, lại còn liên quan tới vụ án hắn đang điều tra, thật sự việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhiều tới mức tạo thành áp lực tới mức hắn không ngủ được. Bầu trời dần chuyển thành màu lam chiều, rồi thay thế bằng màn đêm. Đêm thành thị, chỉ thấy được thưa thớt vài ngôi sao lấp lánh. Điện thoại ông bà nội gọi tới, hắn nói qua loa là buồn ngủ rồi cúp máy. Nhưng dù cúp máy rồi, hắn vẫn thẫn thờ đứng ngắm sao ngoài hè. Đến tận khi Mập mang theo mấy lon bia ra, nói: “Tao ngủ một giấc rồi mà Me0mupmày vẫn còn ở đây ngắm sao à? Thắp nhang nữa hả?” Mập nhìn về đám tàn hương quanh quả táo. Khúc Sầm Sĩ không đáp, đưa tay nhận lon bia. “Thôi, uống đi, uống rồi sẽ ngủ được,” Mập khui lon bia rồi cụng với lon trên tay của Khúc Sầm Sĩ. Khúc Sầm Sĩ nói: “Tao còn nhớ rõ, đêm trước ngày cưới, tao cùng với Gà và mấy người đồng nghiệp của nó đi quán bar uống loại bia này, chúc mừng đêm độc thân sau cùng của nó.” “Ừ, lúc đó tao đang đi huấn luyện ngoài trời với ba, chỗ đó không có sóng điện thoại, tao phải thó điện thoại vệ tinh của lính thông tin gọi cho tụi mày.” “Hồi bé, tụi mình lần đầu trốn đi uống, hình như cũng là loại này.” “Không phải! Lần đầu tụi mình uống rượu là ở nhà tao. Hồi đó bà cố tao còn, sinh nhật tao, tụi mình chôm rượu vang đỏ của ông nội uống. Hồi đó, Gà còn kêu, uống rượu là trái với kỷ luật quân ngũ, không chịu uống, xong bị tụi mình đè ra đổ rượu vào miệng. Nhưng sau này, tửu lượng của nó hơn hai đứa mình rất nhiều.” “Gà vậy mà đi mất rồi, con cũng không có, đời này của hắn…” “Haizzz, ai mà ngờ, vợ nó lại sảy thai ngay lúc này. Nếu không, sinh đứa bé ra, nếu cô ấy không muốn nuôi thì đưa đứa nhỏ cho ba mẹ nó, cũng gọi là an ủi, ít nhất còn có thứ cho ba mẹ nó hi vọng.” “Chẳng phải con bồ nhí nó mang thai sao? Sao giờ thành ra vợ nó?” “Nó có bồ sao? Chẳng phải hôm tang lễ không có ai có thai tới sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]