Chân Bạch Đồ vừa định bước vào cửa mạnh mẽ rút trở lại. Y chột dạ đợi trước cửa một lúc, từ xa thấy vu y đã đổi thuốc cho Vân Dã xong đi ra mới đi vào.
Vu y vừa mới giáo huấn Vân Dã xong, sắc mặt không tốt tức giận ngồi lên xe kéo nghênh ngang đi.
Vất vả có chút hảo cảm trước mặt vu y, lần này về không.
....Được rồi.
Lúc Bạch Đồ đi vào trong điện, Vân Dã đã thay xong y phục đang nằm trên giường.
Thấy Bạch Đồ đi vào, Vân Dã hỏi: "Tiểu Hôi Cầu sao rồi?"
"Ở chung với Nam Kiều, còn chưa có tỉnh." Bạch Đồ nói: "Ta đã nói cho Nam Kiều chút nữa chờ Tiểu Hôi Cầu tỉnh ngủ thì trực tiếp đưa về đây."
"Như vậy cũng tốt." Vân Dã cười nói: "Tiểu gia hỏa kia vẫn luôn dích sư tôn, hại con không có thời gian ở chung một chỗ với sư tôn."
Bạch Đồ im lặng đi tới rót cho hắn ly nước.
Vân Dã mới vừa bị vu y dạy dỗ một hồi, nhận lấy ly Bạch Đồ đưa tới liên ai oán: "Sư tôn thật quá đáng, mình trốn ở bên ngoài để một mình con bị mắng."
Hắn liếm liếm vết thương trên môi, ủy khuất nói: "Này cũng không phải là con làm."
Má Bạch Đồ nóng lên nói sang chuyện khác: "Vu y nói thương thế của con thế nào?"
"Không có trở ngại, dưỡng dưỡng mấy ngày là tốt." Vân Dã trả lời, lại kéo trọng tâm câu chuyện về: "Con mặc kệ, sư tôn có lỗi với con sư tôn không định bồi thường cho con sao?"
Lúc Vân Dã nói lại cười vô cùng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-duong-thai-cua-tien-ton-bach-tho/1797931/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.