Bạch Đồ là nhất thời tức tới choáng váng.
Tu luyện nhiều năm y sớm học được nên ẩn dấu cảm xúc của mình thế nào, nếu không cũng không có khả năng tuân thủ nghiêm ngặt Vô Tình Đạo nhiều năm như vậy được. Nhưng với người này, mọi sự kiềm chế che giấu nhanh chóng bị phá vỡ, tu vi mấy trăm năm như đút cho chó.
Vì vậy khi Bạch Đồ hoàn hồn, trong miệng đã nếm được mùi máu tanh.
Y không chút lưu tình cắn xuống, cứng rắn cắn rách môi Vân Dã.
Mùi máu tanh làm Bạch Đồ tỉnh táo, y lập tức buông người dưới thân ra, lui về phía sau quay lưng lại, không dám nhìn phản ứng của đối phương, chỉ để lại cho đối phương bóng lưng thanh lãnh.
- ----Như con thỏ nhỏ vừa mới tức giận cắn người không phải là y vậy.
Nhưng đôi tai đỏ bừng của y đã bại lộ cảm xúc lúc này của y.
Vân Dã ngây người nhìn bóng lưng thon gầy, hồi lâu vẫn chưa phản ứng kịp.
Sống từ kiếp trước tới kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn bị một con thỏ cắn, càng không cần nói là cắn ở chỗ này.
Vân Dã ngu ngu sờ đôi môi bị rách, kinh ngạc nói: "Sư, sư tôn..."
Lỗ tai Bạch Đồ đỏ lên, tay đặt bên người dừng sức nắm chặt, hận không thể tìm một hang thỏ chui vào.
Vân Dã xoay người xuống giường ôm Bạch Đồ từ phía sau: "Sư tôn đừng giận con..."
Giọng nói vang lên sát bên tai y, Bạch Đồ tận lực bình ổn thanh âm, lạnh lùng nói: "Ngươi còn đuổi ta đi?"
"Không." Vân Dã vùi đầu vào cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-duong-thai-cua-tien-ton-bach-tho/1797930/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.