Bạch Đồ:"..."Y mập chỗ nào!
Mục Hề nghĩ nghĩ, phân phó nói:"Để con thỏ lại, các ngươi tiếp tục đi bắt Linh Thú, trước giờ giới nghiêm không bắt được hai mươi con, tối này đừng về."
Mấy thiếu niên lục tục rời đi, Mục Hề đi lên phía trước, xách võng Thiên Linh lên, cách lưới chọt chọt đầu Bạch Đồ.
Mục Hề nheo mắt, lẩm bẩm:"Đang tốt, nuôi con thỏ làm gì? Càng ngày càng giống nhân loại..."
Lời cuối cùng vô cùng nhỏ, chỉ có Bạch Đồ cách gã gần nhất mới nghe thấy.
Nhân loại?
Bạch Đồ ngẩn ra, nhìn người này.
Mục Hề biết Vân Dã là Yêu?
Ý niệm này vừa chuyển trong đầu y, Mục Hề đột nhiên giơ y đi tới suối nước.
Ánh mắt gã vô cùng âm trầm, trầm giọng nói:"Thứ ảnh hưởng tới hắn, đều phải chết."
Nói xong, Mục Hề buông tay ra, võng Thiên Linh rơi vào giữa suối nước.
Trong nháy mắt, Bạch Đồ nhìn thấy Ma Khí chợt lóe trong mắt gã.
Ô Cưu.
Bạch Đồ nhanh chóng bị rơi xuống dưới nước, nhưng vào lúc này, xa xa truyền tới tiếng kiếm trong trẻo. Một thanh Kiếm Tiên dài nhỏ vút tới, mũi kiếm móc lấy võng rời đi mặt nước, vững vàng trở về tay chủ nhân.
Vân Dã tháo võng Thiên Linh ra, xách con thỏ nhỏ ướt nhẹp từ bên trong ra, lo lắng trong mắt vẫn chưa biến mất:"Thỏ ngu xuẩn, đã nói với ngươi là không được chạy loạn khắp nơi rồi, sao ngươi lại chạy ra ngoài?"
Bạch Đồ bình tĩnh run lông, vung tới mặt Vân Dã đầy nước.
Xa xa, Mục Hề đi tới, trong mắt lộ rõ ý tứ khó tả:"Ngươi thật sự nuôi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-duong-thai-cua-tien-ton-bach-tho/1797906/chuong-22-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.