Warning: sến sẩm... ______________________ Trang Yến không có hỏi mình phải lấy thân bồi thường bao lâu mới bù nổi chiếc bình hoa, cậu tò mò đánh giá xung quanh, trước kia cậu chỉ dám rón rén lần đi giữa chốn đen kịt này, bây giờ rốt cuộc cậu cũng có thể nhìn rõ tình hình, sau một phen khiếp đảm, Trang Yến lắc đầu một cái, thở dài một cái, nghĩ bụng chẳng trách Tần Nhược Thủy lắm tiền như vậy, dòng tiền chưa bao giờ đứt gãy, bán bừa dăm ba món ở đây cũng đủ cho người bình thường sống hết mấy đời. Sau khi cậu dạo một vòng quanh đại điện, phát hiện bao cát của mình vẫn còn được treo lên, xem ra ngài cá họ Tần cũng khá là lưu luyến bạn bè, mình cũng đi rồi mà hắn vẫn giữ thứ này ở lại, Trang Yến quay đầu khoe răng cười với Tần Nhược Thủy. Cậu đi về phía bao cát, lắc lư nó mấy hồi, bao cát chuyển động trong nước, Trang Yến lập tức cười lên, cậu rất hoài niệm bao cát này, khi ấy cậu tập đánh rất hăng rất mệt, người cá cũng kèm cậu một phen, người cá đấm không tồi, khuyết điểm duy nhất là bọn họ vờn nhau một hồi vờn lên cả giường, sau đó bắt đầu xen sọt. Liên quan đến chiếc bao cát này, Tần Nhược Thủy cũng có điều muốn nói, lúc ấy sau khi kỳ phát tình kết thúc, trí nhớ bị gột rửa sạch sẽ, Tần Nhược Thủy nhìn bao cát treo trong chính điện, suy tư hồi lâu mà vẫn chẳng hiểu kỳ động dục cần dùng cái này làm gì. Bao cát hoàn toàn lạc lõng so với những đồ vật khác trong cung điện của hắn, hắn gỡ bao cát xuống định quẳng lên bãi rác trên bờ, nhưng cuối cùng chẳng rõ vì sao, lúc sắp lên tới bờ, đáy lòng rục rịch, cúi đầu nhìn bao cát một cái, rốt cuộc vẫn đưa nó về đáy biển một lần nữa, lưu lại. Sau đấy nữa, hắn rời khỏi biển, lão quản gia đón hắn về nhà họ Tần, tất cả những gì đã xảy ra dưới đáy biển, sạch bong không còn chút dấu vết. Nếu Trang Yến không cầm miếng vảy cá đi tìm hắn, nếu Tần quản gia không đột nhiên hứng thú giữ Trang Yến lại, thì có lẽ cả đời này hắn cũng không biết đã từng có một người cùng vượt qua kỳ tìm phối ngẫu với hắn, mình còn lưu lại đời sau trong bụng người kia. Tần Nhược Thủy cúi đầu, ý cười phảng phất, xem ra, duyên phận giữa hai người bọn họ thật sự rất sâu. Sau khi trở về hắn phải phát tiền thưởng nồng hậu cho Tần quản gia, cảm ơn ông đã tinh mắt mà giữ Trang Yến ở lại nhà họ Tần. Trang Yến lết hết đại điện xong, lại chạy sang ngắm nghía những gian phòng khác, cậu đến căn phòng mình từng ở khi tỉnh giấc, thấy vỏ sò bên tường, cậu nghĩ khi ấy mình không có quần áo mặc, thường hay ngồi xổm ở đây tìm một cây gậy gõ nhịp mấy bài hát chẳng biết tên, có khi người cá cũng sẽ chơi trò chơi nhàm chán này với cậu, chỉ là âm thanh người cá gõ ra dễ nghe hơn cậu nhiều. Tần Nhược Thủy đi theo cậu, lẳng lặng đứng một bên, thấy Trang Yến giống như một cậu học sinh tiểu học, nhìn nhìn chỗ này, ngó ngó chỗ kia, gặp cái gì cũng thấy tò mò mới lạ. Khóe miệng Tần Nhược Thủy vẫn luôn giương lên, ánh mắt nhìn đối phương hàm chứa cưng chiều. Cuối cùng Trang Yến dừng bước trước chiếc giường đá, ngồi xuống, dấu vết xen sọt đã biến mất từ lâu, nơi này giống như chỗ ở cho người nhạt nhẽo. Nhắc lại nhớ, Tần Nhược Thủy nhìn qua thì lãnh đạm, ai ngờ lên giường lại giơ nanh múa vuốt, Trang Yến cảm nhận vị trí hoài niệm này đôi chút, đoạn ngẩng đầu hỏi Tần Nhược Thủy: "Trước đây tiên sinh ngủ chỗ này à?" Tần Nhược Thủy gật đầu, đuôi cá to lớn lay nhẹ trong nước, để chuẩn bị tinh thần trước khi hồi phục trí nhớ, hắn hỏi Trang Yến: "Trước kia ở đây, chúng ta đã làm gì?" Trang Yến thở dài, nhìn Tần Nhược Thủy, ánh mắt để lộ ai oán vô hình, bọn họ thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ Tần Nhược Thủy không hiểu bản thân trong kỳ động dục một chút nào à, bọn họ khi ấy trừ xen-sọt ra thì chính là đi ngủ. À, đúng rồi, cậu còn tặng Tần Nhược Thủy không ít mẩu chuyện cổ tích, nhưng lúc đấy Tần Nhược Thủy chẳng chịu hiểu ra một tấm chân tình đầy mùi giáo dục của cậu, mỗi lần cậu kể chuyện xong, đều có thể cảm giác được Tần Nhược Thủy càng thêm hưng phấn, giày vò cậu không nói ra lời mới chịu buông tha. Đều tại Tần Nhược Thủy, nếu bọn họ có cơ hội ngắm tuyết, thưởng trăng, làm thơ chơi nhạc suy ngẫm triết lý nhân sinh, thì chưa biết chừng cậu đã có thể nhận ra người cá chính là Tần Nhược Thủy rồi, nào còn cần đi một vòng lớn thế này nữa? Chỉ là nếu thế, khi kỳ tìm phối ngẫu kết thúc Tần Nhược Thủy vẫn sẽ quên đi đoạn ký ức này, chờ đến khi mình tới nhà họ Tần tìm anh ấy, ảnh còn cho rằng mình chém gió, sau đó sẽ tống cổ mình khỏi nhà họ Tần. Và thế là từ đây câu chuyện sẽ mang tên cô vợ yêu vác bầu chạy trốn của gã người cá mất trí nhớ, Trang Yến run cầm cập, bị tiêu đề truyện giật lác tung tóe. Trang Yến vẫn không nói lời nào, Tần Nhược Thủy hửm một tiếng, giọng điệu nghi vấn, âm cuối hơi kéo cao, "Không có gì để nói à?" Trang Yến lại thở dài lần nữa, muốn cậu nói thế nào bây giờ? Muốn cậu kể Tần Nhược Thủy đã làm mình bằng những tư thế nào à? Cậu sợ nói ra Tần Nhược Thủy lại lên cơn cầm thú, đè cậu trên giường làm thêm mấy tiếng đồng hồ. Cậu không muốn nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án Tần Nhược Thủy. Chỉ có điều lần này Tần Nhược Thủy không đọc hiểu ánh mắt của cậu, hẳn đành xoa xoa đầu Trang Yến, như là đang dỗ một anh bạn nhỏ làm mình làm mẩy, hắn nói với Trang Yến: "Không nói thì thôi vậy." Trang Yến hơi đỏ mặt, không biết là đang thấy áy náy, hay là vì ban nãy nhớ hơi nhiều tình tiết 18+, cậu dùng sức chà hai bên má, đến khi bình tĩnh lại, cậu mới nghiêm túc hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, tiếp theo phải làm gì?" Tần Nhược Thủy thưởng thức quá trình thay đổi sắc mặt của Trang Yến, cảm thấy rất chi là thú vị, gập ngón tay, búng lên trán cậu, "Đi với tôi." Trang Yến ồ một tiếng, đứng dậy nối gót Tần Nhược Thủy, bọn họ trở lại chính điện ban nãy, Trang Yến thấy Tần Nhược Thủy ngồi trên ngai vàng, tay bỗng xuất hiện một cây quyền trượng, miệng niệm câu thần chú kỳ bí nào đó Trang Yến hoàn toàn không hiểu được, không lâu sau, gạch lát thềm ầm một tiếng nứt toạc, một đường hầm ngầm xuất hiện trước mắt Trang Yến. Ầy, sau khi ở bên Tần Nhược Thủy tam quan của cậu đã được nhào nặn nhiều lần, thế giới này đúng là tuyệt cmn diệu. Tần Nhược Thủy đứng dậy khỏi ngai vàng, chìa tay ra, làm tư thế mời với Trang Yến: "Đi cùng tôi." Trang Yến đặt tay vào tay Tần Nhược Thủy, đi theo hắn xuống đường ngầm dọc theo bậc thềm bằng đá, hai bên thềm đá có dạ minh châu chiếu sáng, thềm đá uốn lượn quanh co, không biết thông đến nơi nào, nhưng có Tần Nhược Thủy bên cạnh, nắm lấy tay mình, Trang Yến cũng không hề cảm thấy lo lắng. Đại khái là đi hơn nửa tiếng, cuối cùng bọn họ mới chạm tới đáy hầm, Trang Yến hiếu kỳ quan sát xung quanh, nơi này bày vật trang trí kỳ lạ mà cậu nhìn không hiểu, còn có các ký hiệu màu đỏ hoặc đen, phía trước là một bậc đài tròn, xung quanh là một vòng nến, ánh nến chập chờn, nơi này như một tế đàn đã lâu không sử dụng, bầu không khí vừa quái đản vừa nghiêm trang. Tần Nhược Thủy kéo tay Trang Yến, bước từng bước lên tế đài, Trang Yến không biết điều gì đang chờ đón cậu, chỉ biết nhìn nến xung quanh hồi lâu làm cậu hơi choáng váng. Tần Nhược Thủy nhấc tay, bàn tay phủ lên mắt Trang Yến, tầm nhìn của cậu lập tức rơi vào bóng tối mịt mù. Dường như trong thoáng chốc cậu đã trở lại những tháng ngày xưa cũ, nơi biển sâu tĩnh lặng, bản thân mình ôm lấy người cá tiên sinh, xúc cảm bên tay là lớp vảy lạnh băng bóng loáng, tình tiết kỳ huyễn mà mộng ảo lại chậm rãi mở ra trước mặt cậu. Một lát sau, Tần Nhược Thủy dời tay, Trang Yến mở mắt, nến vàng xung quanh đã chìm trong yên ả, Trang Yến không nhìn thấy thứ gì, bóng tối phía trước đặc quánh như mực, cảnh như lồng trong cảnh, trùng khít với khoảng thời gian mấy tháng trước, tuy nhiên lần này, cậu đã được tận mắt nhìn thấy tướng mạo nhân ngư. Cậu yêu hắn. Tần Nhược Thủy hơi cúi người, môi kề bên tai Trang Yến, cậu nghe thấy Tần Nhược Thủy nói gì đó rất dài, đó là ngôn ngữ cậu chưa từng được tiếp xúc, nhưng thật lạ lùng, cậu lại nghe hiểu đối phương đang nói điều gì. Ta yêu người, ta dùng sinh mạng của ta để yêu người, từ đây cho đến tận cùng của sinh mạng, người sẽ luôn là tình yêu duy nhất của ta, không bao giờ phản bội, vĩnh viễn mãi chân thành. Ấy là ái ngữ cổ xưa của tộc nhân ngư. Trang Yến bỗng có cảm giác muốn khóc, cậu ôm chặt Tần Nhược Thủy, nhỏ giọng tâm tình: "Em cũng vậy, em cũng yêu anh." Tần Nhược Thủy ghì eo cậu, cúi đầu, đặt lên trán Trang Yến một nụ hôn, sau đó chậm rãi lần xuống, để lại một chuỗi hôn nhẹ, "Chờ tôi một chút." Trang Yến vẫn chưa lấy lại thị lực, cậu mơ màng nhìn về phía trước, không biết Tần Nhược Thủy định làm gì tiếp theo. Tần Nhược Thủy cúi đầu, hắn cứa cổ tay, máu đỏ tuôn ra từ miệng vết thương, hắn giơ cánh tay lên, đưa đến bên miệng Trang Yến. "Nào, uống một chút." Mùi máu tanh xộc lên mũi Trang Yến, cậu lập tức hiểu được Tần Nhược Thủy cho mình uống thứ gì, cậu lén lút thở dài một tiếng, bầu không khí lãng mạn xúc động vừa rồi bay đâu sạch hết, cậu oán thán, sao cứ cảm giác như nghi thức tà giáo thế nhỉ! Tuy nhiên Trang Yến vẫn làm theo yêu cầu của Tần Nhược Thủy, dán môi lên miệng vết thương đối phương, cẩn thận mà liếm, nhẹ nhàng mà mút, giống như thú non vừa mới chào đời, Đầu lưỡi ướt át lướt trên miệng vết thương, Tần Nhược Thủy cảm giác toàn thân như được ngâm trong vò rượu ngàn năm. Qua một hồi lâu, Trang Yến ngẩng đầu, khóe miệng còn dính tia đỏ, như quỷ hút máu vừa dùng xong bữa ăn của mình, cậu hỏi Tần Nhược Thủy: "Được rồi chứ?" Tần Nhược Thủy không đáp, chỉ buông cánh tay xuống. Sau đó cúi người lần nữa, răng hắn tựa trên bả vai Trang Yến, ngậm vào một chút, nhưng lại không nỡ cắn xuống, mà dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, ghi nhớ mùi hương. Trang Yến cũng không thấy sợ, trái còn còn cảm thấy tình huống này đặc biệt có tính nhục dục. Một lúc sau, Tần Nhược Thủy ngẩng đầu, rời khỏi bả vai Trang Yến, áo sơ mi gọn gàng đã bị hàm răng bén nhọn của người cá gặm cho lộn xộn, hắn cầm tay Trang Yến, tiếng thở dài khe khẽ trầm bổng bên tai Trang Yến, sau đó cậu cảm giác đau nhói li ti từ đầu ngón tay, nhưng lại biến mất ngay sau đó. Tần Nhược Thủy cắt một vết nho nhỏ trên đầu ngón tay cậu, giọt máu vừa rỉ ra, hắn đã lập tức ngậm lấy ngón tay cậu, cắn nuốt vị máu tanh mặn. Cánh tay Tần Nhược Thủy vẫn chưa ngừng chảy máu, tí tách rơi xuống tế đàn dưới chân bọn họ, uốn lượn thành những ký hiệu quái đản, những ký hiệu này không ngừng đổi hướng trong bóng tối, tìm vị trí của mình rồi mới chịu lặng im. "Chứng!" Tần Nhược Thủy vừa dứt lời, ánh sáng xung quanh chợt bùng lên, Trang Yến nhắm nghiền hai mắt theo bản năng, cậu cảm nhận được máu hai người hòa chung một chỗ, có luồng nhiệt chuyển động bên trong cơ thể mình, bằng khí thế không thể cản nổi, xông phá kinh mạch toàn thân. Cảm giác của Tần Nhược Thủy cũng không khác Trang Yến là bao, cùng với đó, toàn bộ hồi ức đánh rơi ùa về dồn dập, bọn họ bước qua hoa rụng mùa xuân, mưa rơi mùa hạ, lá tàn mua thu, và mùa đông tuyết trắng, bước vào thế giới của nhau. Hắn nhớ buổi tối bão táp ấy, hạt mưa nặng trĩu tàn nhẫn nện trên mặt biển xám tro lạnh lẽo, từng cơn sóng cuồn cuộn thét gào, hắn đã nhặt được Trang Yến giữa tiết trời như vậy. Hắn cứu Trang Yến từ trong bao tải, đưa cậu về cung điện của mình, rửa sạch cho cậu, như là, đang chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Nhưng hắn là một người tinh tế và đúng mực, trước khi thưởng thức bữa ăn, hắn còn hỏi ý kiến món ăn. Vì vậy hắn bước vào mộng cảnh của cậu, hỏi cậu có bằng lòng ở bên mình một thời gian, khuôn mặt đối phương tỏ ra rạng rỡ, sau đó chủ động đi về phía hắn, ôm hắn, hôn lên môi hắn, khi đó hắn hiểu, nhân loại này đã bằng lòng. Hắn nhớ khi ở dưới đáy biển, trong căn phòng ngủ rộng rãi, Trang Yến bị hắn áp xuống giường, chiếc miệng chẳng chịu ngoan ngoãn, lải nhải không ngừng những câu chuyện bịa đặt, hắn thấy cậu có chút ồn ào, cũng không phải là phiền chán, thế nên chỉ dùng sức thật nhiều, đụng vỡ âm thanh của cậu, rồi nhìn cậu. Lại nhớ nhân loại nằm trên người mình, làm nũng đòi đệm và quần áo, mặc dù lần nào mình cũng không đồng ý, nhưng khi đối phương say giấc, hắn vẫn cứ ma xui quỷ khiến mà bất chấp nguy hiểm, lên bờ lấy những thứ đồ nhân loại mong muốn, sau đó sẽ nhìn cậu ôm món đồ mình mang về đầy vẻ ngu ngốc, đáy lòng Tần Nhược Thủy dâng lên cảm giác thỏa mãn dị thường. Lại nhớ Trang Yến làm vỡ bình hoa, khuôn mặt mù mờ và vô tội ngồi dưới đất, nghe tiếng hắn về, ngẩng đầu nhìn hắn, cười lấy lòng, thế là hắn càng muốn quẳng nhân loại lên giường thỏa lòng ức hiếp. Lại nhớ vào một buổi chiều tà đỏ cam rực rỡ, hắn đưa nhân loại lên bờ, vốn dĩ hắn định cứ vậy rời đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn trở lại, đi đến trước mặt nhân loại, chờ cậu mở mắt, đến khi chứng kiến con ngươi xám tro kia ánh lên hình ảnh của hắn, hắn mới cười với cậu, rồi trở về biển khơi. Khi ấy hắn đã nghĩ, nếu nhân loại bằng lòng, nếu nhân loại cũng có tình với hắn, cậu sẽ cầm miếng vảy cá ấy đi tìm mình. Có lẽ tương lai bọn họ sẽ ở bên nhau, nếu bọn họ có thể yêu nhau, hắn sẽ tìm lại đoạn hồi ức chìm trong quên lãng ấy. Đến khi gặp mặt một lần nữa, Trang Yến thạt sự cầm miếng vảy kia xuất hiện trước mặt mình, chỉ là hai người đã hoàn toàn không quen thuộc. Tuy nhiên dù nói thế nào, mặc dù quá trình có ngoắt ngoéo hơn hắn tưởng tượng, nhưng thật may câu chuyện vẫn trở về đúng quỹ đạo mà hắn mong muốn. ... Rất lâu sau, Tần Nhược Thủy thở dài một tiếng khe khẽ, hắn ôm Trang Yến vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ lại rồi." Trang Yến ừ một tiếng, cũng ôm lấy Tần Nhược Thủy, áp tai lên lồng ngực hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng đập trái tim, không nói lời nào. Một lát sau, Tần Nhược Thủy nhẹ giọng hỏi Trang Yến: "Tại sao không nhận ra tôi?" Về vấn đề này, Trang Yến tự nhận mình rất chi là vô tội, cậu giải thích: "Khi ấy em vừa mới rời khỏi đáy biển, mắt còn chưa thích nghi được môi trường ánh sáng, cơ bản là không thấy rõ anh." Tần Nhược Thủy cũng không nghĩ chuyện chệch hướng theo lối trớ trêu như vậy, hắn xoa đầu Trang Yến, nói lời xin lỗi rất thoải mái: "Là do tôi sai." Thật ra Tần Nhược Thủy cũng không sai gì, dù sao bây giờ mọi thứ đã phát triển theo hướng tuyệt vời nhất, áy náy chuyện xưa cũng chẳng còn ý nghĩa, lúc này nên hướng về tương lai, ví dụ như trứng cá ra đời thì nên cho đi nhà trẻ nào chẳng hạn, hàng nến quanh tế đàn sáng lên một lần nữa, cảm giác choáng váng ban nãy biến mất hoàn tàn, Trang Yến hỏi: "Kết thúc nghi thức rồi à?" Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, gật đầu, nắm tay Trang Yến rời khỏi tế đàn, sau đó trở lại men theo còn đường cũ. Trang Yến cứ mỉm cười mãi, dưới ánh sáng trong suốt phiếm xanh của dạ minh châu, nói thật là thoạt nhìn hơi kinh dị. Khi sắp đến cửa ra, Trang Yến kéo kéo tay Tần Nhược Thủy, hỏi hắn: "Có phải tiên sinh đã thích em từ sớm rồi không?" Cậu nhìn chằm chằm biểu cảm của Tần Nhược Thủy, liền thấy miệng hắn kéo giãn thành một đường thẳng băng, không nói năng gì. Trang Yến biết cái kiểu vịt chết vẫn còn mạnh miệng của Tần Nhược Thủy, giờ chỉ cần đối phương không bác bỏ, thì chính là ngầm thừa nhận, nụ cười của Trang Yến càng sâu thêm một chút. Tần Nhược Thủy nhìn cậu một cái, rất chi là hiểu bụng dạ của cậu, hắn mỉm cười hàm ý: "Tôi nhớ lúc em đòi tôi quần áo dưới đáy biển, tôi chuẩn bị cho em một kiện tơ vàng sợi bạc, chỉ có hoàng đế thời xưa mới có thể mặc, chẳng ngờ em lại dứt khoát chọn rong biển, vây quanh người mình." Trang Yến: "..." Ồ, mới đầu cậu còn tưởng bên trên là sắt vụn. Chuyện mất mặt như vậy Tần Nhược Thủy còn muốn nói với cậu làm gì? Coi như không có gì không phải là tốt hơn à? "À thì..." Trang Yến mau chóng vớt cho mình một cái cớ, cậu kéo tay Tần Nhược Thủy, nói với hắn, "Chẳng phải là để tiên sinh cởi ra dễ hơn à." Tần Nhược Thủy gật đầu, vô cùng tán thành: "Xác thực, quần áo bằng rong biển xé cái là nát." Trang Yến: "..." Cảm giác bây giờ mình nói gì cũng không ổn, tốt nhất là cứ làm mỹ nam an tĩnh đi thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]