"Đứa bé sắp ra ngoài rồi!" Thư Thư kêu lên, sau đó liếc sang Jones, đứa nhỏ này hấp thu linh lực của cậu, mới có sức làm càn... Jones sẽ không trách cậu chứ?
Jones đương nhiên không trách cứ gì Thư Thư, thực ra chính y cũng không nghĩ tới điều này, chỉ kích động nhìn trứng nhỏ: "Sắp ra ngoài? Ta nên làm gì đây? Đúng rồi, hẳn là nên ghi lại video..." Hiện giờ y chỉ biết lo âu nhìn chung quanh, sau đó lại luống cuống tay chân lấy camera từ nút áo không gian ra, chuẩn bị ghi hình.
Mà lúc này, trên vỏ trứng đã nứt ra một khe nhỏ, hài tử bên trong tựa như càng thêm hăng hái lao ra ngoài, nghênh đón cuộc sống mới.
Jones xem không dám chớp mắt, cuối cùng mặc kệ hết thảy, Thư Thư thì lấy ra ít đồ ăn vặt, nhìn đứa bé trong trứng đã bất động tựa hồ mệt lả rồi, cậu còn sờ nhẹ lên vỏ trứng, cho nó ít linh lực như là cổ vũ.
Có Thư Thư viện trợ, không tới nửa giờ, đứa nhỏ đã mở được một lỗ hổng lớn trên vỏ trứng, mọi người đều có thể xuyên qua đó nhìn thấy hết tình hình bên trong.
Tuy hài tử rất nhỏ, không gian trong vỏ trứng giờ đã không còn đủ cho nó vẫy vùng nữa, tiểu á thú nhân kẹt trong vỏ trứng giãy giụa giãy giụa, giãy giụa giãy giụa, còn òa khóc.
"Mẫu phụ!" "Mẫu phụ!" Hai thanh âm vang lên, Thư Thư quay đầu, hóa ra là rắn nhỏ và tiểu chuột đồng tới.
Hai đứa nhỏ hiện giờ đã có thể nói được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chan-dat-thien-dich/3078768/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.