Chương trước
Chương sau
Chiến sĩ cơ giáp thủ hạ của Chris vừa vớt được khoang cứu sinh kia, nó lập tức nổ tung.

Uy lực tuy không lớn nhưng không hề nhỏ, mấy cơ giáp đến gần đều bị phá hỏng, cũng may chiến sĩ bên trong không nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy cảnh này, Chris đã hai ngày không ngủ hé miệng, phun ra một ngụm máu.

"Bệ hạ!" Người bên hắn đều kêu lên sợ hãi.

"Đi thu thập khoang cứu sinh xét nghiệm xem!" Chris ra lệnh. Nếu trong đó có người, mảnh vỡ sau vụ nổ chắc chắn sẽ còn dính AND... Đương nhiên, hắn hi vọng trong đó không có người.

Nếu là vậy...

Chris nhìn hố đen bị Jonathan nã đạn kia, biểu tình khó hiểu.

Hắn hận không thể lao tới ngay lập tức, nhưng với tình hình hiện tại, dù hắn có xông tới cũng chưa chắc đã túm được Jonathan, còn bị hố đen kéo vào trong, thậm chí bị hố đen nghiền nát.

Hắn không thể đuổi tới, chỉ có thể tìm người bên ngoài!

"Đi treo thưởng, tìm hoàng hậu!" Chris quệt tay lau đi vết máu bên khóe miệng, tin tức treo giải trên mạng được phát lên, tìm kiếm 3 người Ian, truy nã đám người Jonathan. Edgar đi theo, Ian bọn họ nhất định sẽ không việc gì đâu...

Khi Jonathan cho hai phi thuyền kết nối, đồng thời để cho người của mình lên hết phi thuyền kia, Edgar liền biết không xong rồi, hắn không chút nghĩ ngợi để Thư Thư đi tìm trứng nhỏ và Jones.

Hai ngày nay Edgar và Thư Thư đều phải liên tục trông chừng Jonathan, bọn họ đã sớm nghiên cứu sơ đồ phi thuyền một lượt, khoang của trứng nhỏ và Jones cũng đã xem qua, hiện tại, tên canh giữ mới vừa rời khỏi, Thư Thư liền hướng vào trong khoang chạy như điên.

Edgar nói phải đưa được trứng nhỏ và Jones tới khoang cứu sinh.

Chiếc phi thuyền này vì lý do an toàn, trang bị tổng cộng bốn khoang cứu sinh, cái lúc nãy Jonathan phóng ra là lớn nhất, Edgar để Thư Thư dẫn người đi tới cái nhỏ nhất.

Người của hoàng thất mới biết, khoang nhỏ nhất kia mới là kiên cố nhất, tuy nhỏ nhưng cũng vừa tới ba, bốn người.

Thư Thư lao nhanh, tới bên ngoài khoang giam giữ thì chui ngay vào lỗ nhỏ Edgar đã đào sẵn.

Trong khoang thuyền trống trải có hai người máy, trứng nhỏ đặt trên giường.

Sơ ý một chút thôi thì hai người máy này sẽ bị kinh động ngay... Cậu phải đánh nhanh thắng nhanh, còn phải tránh được hai người máy này nữa...

Chuột đồng to bằng móng tay toàn thân che kín linh lực, hoàn toàn tránh được máy quét hình, bò lên giường, sau đó đột nhiên biến thành hình người.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người lớn sờ sờ, nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ bị dọa đến biến sắc kéo còi báo động, nhưng giờ trong phòng ngoài trứng nhỏ ra cũng chỉ có hai người máy.

Thư Thư đã che kín linh lực lên người, người máy quét qua cũng không biết có cậu ở đấy, ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn yên lặng đứng đó.

Thư Thư dứt khoát ôm trứng nhét vào miệng... Hay là nói nhét vào túi ăn.

Miệng chuột đồng có thể phồng lên thật lớn như miệng rắn vậy, quả trứng Thư Thư sinh không lớn lắm, nó nhỏ dài, chớp mắt đã bị nhét trọn trong miệng cậu, Thư Thư nháy mắt lại thu nhỏ, chạy đi mất.

Hai người máy trong phòng không quét hình được Thư Thư, kỳ thực cũng không quét thấy quả trứng, cho nên cậu mang trứng đi rồi chúng nó cũng chẳng biết.

Thư Thư đã bắt đầu chạy sang khoang của Jones rồi.

Tới nơi, mới phát hiện Jones đã tỉnh, đang động thủ với hai người máy canh giữ mình.

Nhưng Jones chỉ là một á thú nhân, đâu phải là đối thủ của hai người máy? Không những không đánh được, còn bị hai người máy chế trụ.

Vừa lúc đó, phi thuyền kịch liệt rung lắc.

Đây là biểu hiện sắp vào trung tâm hố đen, Thư Thư cũng biết, dưới chân lắc lư khiến cậu rất bất an, không do dự biến thành hình người, sau đó một cước đạp bay hai người máy kia.

"Thư Thư?" Jones khiếp sợ nhìn Thư Thư, còn chưa kịp hoàn hồn – sao đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đây được vậy?

Thư Thư căn bản không rảnh trả lời, khiêng Jones lên, tiếp tục lao nhanh về phía khoang cứu sinh mà chạy.

Mà ngay lúc đó, phi thuyền rung lắc còn kinh khủng hơn.

Phi thuyền đã tiến vào hố đen, hơn nữa Jonathan còn bắn pháo vào nó khiến cho hố đen như muốn bạo phát!

Chiếc phi thuyền này ở gần, đương nhiên chịu ảnh hưởng... Nếu không có linh lực, e là cậu đã ngã sml rồi!

Cuối cùng, Thư Thư cũng khiêng được Jones tới chỗ khoang cứu sinh, vào đến nơi, cả hai đều thở không ra hơi.

"Thư Thư, sao cậu ra được vậy?" Jones vẫn hôn mê suốt, chưa biết cậu không hề bị Jonathan bắt, chỉ nghĩ là cậu cũng chung cảnh ngộ với mình: "Ian đâu, cậu biết không?"

"Edgar đi cứu rồi." Thư Thư đáp, dứt lời, phi thuyền kịch liệt chấn động, cậu bị ngã nhào lên người Jones.

"Chúng ta phải cố định mình lại!" Jones bị đụng ê ẩm cả người, vội vàng nói.

Thư Thư gật gật đầu, nắm lấy một bộ khung trong khoang, Jones cũng tương tự.

Xong xuôi, bọn họ tạm cố định được bản thân, tuy vẫn không ngừng bị lắc tới lắc lui, buồn nôn muốn chết, nhưng ít ra không bị đập vào nhau.

Chiếc phi thuyền bị chấn động không ngừng, phòng điều khiển đương nhiên không ngoại lệ.

Vào đến hố đen còn nã pháo, phòng điều khiển chỉ còn tạp âm la hét chen nhau, khiến Jonathan cũng không quản được hết nưa.

Tới lúc này, y cũng chẳng thèm quan tâm mấy khoang còn lại.

Jonathan đã sớm cố định mình trên ghế chỉ huy, dù rung lắc làm y khó chịu, nhưng không kéo y rời xa bàn điều khiển... Nhìn màn hình trước mặt lộ nụ cười lạnh lùng, Jonathan vung tay trên bàn phím, khởi động một chương trình đã cài đặt sẵn.

Chương trình tự hủy.

Y không muốn chết, nhưng hiện giờ ngoài chết ra, y còn con đường nào có thể đi sao?

Y chưa từng yêu công tước Monde, tuy rằng hắn đối xử với y rất tốt, nhưng làm vậy chỉ càng khiến y cảm thấy ngột ngạt, thậm chí còn không muốn chung phòng với hắn, hận không thể vĩnh viễn không gặp người này.

Y hận Ian thấu xương, mà rốt cục đợi sau 50 năm mới có cơ hội báo thù.

Kế hoạch khởi động rồi thì muốn ngừng cũng không được nữa.

Nếu theo kế hoạch, Edgar chết, Ian chết, y có thể hầu bên người Chris, sau đó tất cả những gì của hoàng thất sẽ là của con trai y, Calvin.

Nhưng Edgar còn sống, Ian lại không hề gì, Edgar và Chris vẫn không ngừng điều tra vụ việc này.

Sự tình bại lộ, tội lỗi đều do y.

Tới lúc ấy chỉ có hai con đường, một là đào tẩu, thoát được càng xa càng tốt, mai danh ẩn tích sống hết đời, hai là, ngồi tù mọt gông.

Cuộc sống chỉ cần hơi hơi không thư thái y đã chịu không được, đã quen được mọi người chú ý, trở thành tiêu điểm mà lại không được hưởng thụ đời sống xa hoa, thà bảo y chết đi còn hơn.

Thủ hạ y muốn trốn, còn y cả hai con đường này đều không muốn chọn.

Cho nên y cho mình một con đường khác, đó là cái chết.

Nếu y chết, đương nhiên phải kéo theo người khác đi cùng, Ian đương nhiên không thể sống.

Chris đã không yêu y, vậy y sẽ giết hết tất cả người mà hắn yêu quý.

Chắc chắn sau này, Chris nhất định sẽ nhớ tới y, vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ.

Nếu Chris không yêu y, vậy thì hận y cũng được!

Chương trình tự hủy của phi thuyền khởi động cần 1 phút, nhìn màn hình đếm ngược, Jonathan cuối cùng mới nhớ tới con trai mình, Calvin.

Y chán ghét công tước Monde, nhưng Calvin dù gì cũng là con trai duy nhất, đối với Calvin, y vẫn để tâm.

Nếu y và Ian cùng những người kia đã biến mất trong hố đen, Chris không thể xác định bọn họ có tử vong hay không, có lẽ sẽ giữ lại mạng của Calvin.

Sau khi mưu đồ hại Edgar của y bại lộ, Calvin đã biết không thể sống tốt được, có thể bảo toàn mạng sống đã là tốt lắm rồi.

Jonathan cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nhìn Ian, nhưng không ngờ bom trên người Ian đã bị tháo xuống hết, Edgar còn đứng ngay bên cạnh!

Edgar lên phi thuyền từ lúc nào? Tại sao y không hề hay biết?

Vừa nãy hỗn loạn căn bản không rảnh để mắt tới, Edgar đã thừa dịp tháo bom khỏi Ian?

Jonathan nhìn hai người trước mắt, không nhịn được muốn nhào tới, nhưng đai an toàn mới thắt hồi nãy, giờ lại mở không ra.

"Ngươi muốn chết thì cứ việc, bọn ta đi đây!" Edgar bế Ian lên, nhanh chóng rời phòng điều khiển, tới cửa phòng liền đánh một quyền, cửa lớn bị đập ra.

"Phi thuyền sắp tự nổ, còn đang ở giữa hố đen, các ngươi nghĩ mình thoát được sao?" Jonathan cười lạnh: "Chris, người thân của ngươi đều sẽ chết theo ta, ngươi có vui không vậy?

Jonathan nhìn Edgar đi xa, trong lòng vui sướng hả hê.

Hố đen này bạo loạn, dù đám người Edgar có trốn được ra ngoài, liệu còn sống sót nổi sao?

Không quan tâm Edgar nữa, Jonathan quay đầu lại, liền thấy đồng hồ đã đếm ngược rồi.

"34, 33, 32..."

Bên ngoài hỗn loạn điên cuồng, năng lượng phi thuyền đã dùng hết, vỏ ngoài đã bị không gian đục vài lỗ hổng.

"24, 23, 22..."

Rung lắc dữ dội khiến Jonathan không ngừng được nôn khan, lần đầu tiên y thấy cái chết cận kề trước mắt, gần như đưa tay là với tới được.

"14,13,12..."

Một khoang cứu sinh bắn mạnh ra khỏi phi thuyền.

Jonathan nhếch môi cười lạnh, trong cơn hoảng hốt, y đột nhiên nhớ lại ký ức khi còn bé.

Lúc được đưa tới hoàng cung, nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ cảm thấy tốt đẹp cực kỳ, y muốn cả đời được sống ở đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể lưu luyến rời đi.

Chết trong vụ nổ, có lẽ cũng không phải chuyện xấu đi? Ít nhất cũng đủ chói lọi.

"4, 3, 2... 0!"

Màn hình chạy hết, ngay tức khắc, phi thuyền nổ tung!

Phi thuyền nổ khiến hố đen càng hỗn loạn, chấn động cả khoang cứu sinh bên này.

Thế nhưng dù vậy, người trong khoang cứu sinh vẫn có cảm giác vui mừng vì thoát chết.

Bọn họ sống rồi!

"Đứa nhỏ đâu?" Ian dù bị xoay 360 độ trong khoang vẫn chưa quên hỏi.

Thư Thư ở đây, Jones ở đây, Edgar cũng ở đâu, đứa bé đâu rồi? Nó không sao chứ?

"Nó ở chỗ con, không bị sao hết!" Thư Thư nói, bọn họ lại bị xoay một vòng nữa, vốn muốn lấy hài tử ra, nhưng tình hình này... Giằng co mãi, sơ sẩy là rơi bể trứng mất!

Nghe Thư Thư nói xong, Ian yên tâm phần nào, Edgar thì vẫn nghiêm nghị như cũ.

Hài tử không việc gì, nhưng bọn họ hiện giờ lại rất có thể xảy ra chuyện.

Khoang cứu sinh dù kiến cố, nhưng bên ngoài quá loạn, còn tiếp tục nữa, khoang cứu sinh này liệu chống đỡ được bao lâu?

Nếu hỏng ngay giữa vũ trụ... Hắn còn sống được, chứ những người khác thì chết chắc!

Sắc mặt Edgar vô cùng khó coi, liền ngay lúc này "ầm" một tiếng, giống như có vật gì đập mạnh lên khoang cứu sinh.

Do va chạm khoang cứu sinh bị văng đi, còi báo động trong khoang kêu ầm ĩ.

Một khu vực trên bề mặt khoang bị va đập tổn hại!

"Làm sao đây?" Ian và Jones đều hiểu tình hình lúc này không khả quan cho lắm.

Edgar không lên tiếng, khoang cứu sinh cứ vậy yên tĩnh lại, nhưng tiếng va chạm lại tăng lên...

Cũng không rõ qua bao lâu, tiếng va chạm thưa dần, ít lay động hơn, có lẽ ảnh hưởng do vụ nổ của phi thuyền đã giảm bớt, nhưng trên bề mặt khoang cứu sinh lại thủng một lỗ.

Khoang cứu sinh thủng rồi! Không khí tiêu tán ra ngoài vũ trụ, tới lúc người bên trong chỉ còn nước chết!

Thư Thư bịt kín miệng mình, nếu cậu chết, trứng nhỏ biết phải làm sao?

Cậu cực kỳ sợ, sợ muốn khóc luôn, nhưng rồi lại nhịn xuống.

Vui sướng vì được cứu thoát của Ian và Jones biến mất không còn một mảnh, nhất thời trùng xuống, Edgar lại đột nhiên nói: "Yên tâm, không sao đâu!"

Vì không khí bên trong khoang tiêu tán, âm thanh Edgar truyền tới ba người kia có hơi quái quái, ngay lúc đó, Edgar đột nhiên biến về nguyên hình, hóa thành con rắn nho nhỏ, dọc theo lỗ thủng khoang cứu sinh bò ra ngoài.

Lỗ hổng được bịt lại, dù còn rung lắc không bị đánh vào, nhưng người bên trong tạm thời được an toàn.

Nhưng 3 người bên trong lại không vui nổi, bởi họ biết, Edgar đang lấy thân mình che chở cho bọn họ.

Bại lộ trực tiếp ngoài vũ trụ như thế, Edgar sẽ chết mất.

Thư Thư ứa nước mắt, giọt lệ lăn lăn trên gò má rơi xuống nền.

Rất lâu sau, tiếng va chậm biến mất, khoang cứu sinh rốt cuộc không lắc nữa, nó trôi nổi giữa vũ trụ bao la, chậm rãi đến gần tinh cầu màu xanh ngọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.