Hai tai cậu đều cụp xuống, khuôn mặt đỏ ửng bất thương, thực yếu ớt, khiến Edgar nhìn mà đau lòng.
Edgar lo lắng, thân thể á thú nhân thường không khỏe, trong thành phố nếu bị bệnh sẽ được trị liệu ngay nên sẽ ổn thôi, nhưng nơi này là chốn hoang vu a!
Tiểu á thú nhân phát sốt, nếu không nghĩ cách hạ nhiệt độ xuống, khéo khi... Edgar căn bản không dám nghĩ tiếp nữa, đồng thời hối hận không thôi.
Hắn không nên cùng tiểu á thú nhân về chung hang động, không, hôm qua cứu tiểu á thú nhân xong, nên nhanh chóng rời đi, như vậy sẽ không khiến cậu hối hả gấp gáp...
Gian ngủ của cậu rất nhỏ, Edgar ra vào không tiện, đành thò đầu vào, nhìn chăm chú tiểu á thú nhân một hồi, thấy cậu mê man nhỏ giọng thút thít, nước mắt tuôn rơi, bỗng muốn liếm đi những giọt nước mắt ấy.
Nhưng hắn hé miệng, thứ duỗi ra chính là lưỡi rắn.
Hắn đã là thú hoang, không phải thú nhân...
Edgar đưa cằm dưới đụng cái trán nóng hổi của tiểu á thú nhân, cười khổ. Tiếp xúc với cậu nhiều như vậy, lần nào tiểu á thú nhân cũng bị hắn dọa sợ chạy trối chết, chỉ có khi hôn mê, mới chịu để hắn tới gần...
Nhưng hắn tình nguyện không có cơ hội tiếp cận tiểu á thú nhân cũng không muốn cậu sinh bệnh.
Edgar loay hoay ngoài phòng khách một vòng, tìm thấy một cái thùng gỗ đựng nước, bên trong có cái muôi gỗ, hắn dùng miệng cắn chặt muôi lớn muốn đút cho tiểu á thú nhân uống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chan-dat-thien-dich/3078577/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.