Tạ Linh Dụ thúc khuỷu tay ra phía sau, đánh thật mạnh vào bụng Sở Hiêu Trần.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng có động tay động chân." Tạ Linh Dụ hung ác nhỏ giọng nói.
Cái đánh kia đương nhiên không gây ra thương tổn đáng kể cho Sở Hiêu Trần, hắn thổi nhẹ vào vành tai Tạ Linh Dụ, rất tự nhiên đặt cằm trên vai anh, dáng vẻ lười biếng.
"Chủ nhân, tôi không có động tay động chân, tôi nói chuyện."
"Đừng có nhúc nhích." Tạ Linh Dụ mắng.
"Suỵt!" Sở Hiêu Trần ôm eo Tạ Linh Dụ, sau đó cong chân bế anh lên, nhanh chóng lùi vào rừng cây đối diện với Tô Lai.
Anh đặt Tạ Linh Dụ nằm xuống trên thảm cỏ mềm, dùng tư thế giam cầm ôm anh thật chặt.
"Đừng để bọn họ phát hiện, chủ nhân, nếu không thế giới này cũng biến mất thì sao?" Hơi thở của Sở Hiêu Trần cứ quanh quẩn bên tai Tạ Linh Dụ, "Em cảm thấy khi nào thì bọn họ kết thúc."
Tạ Linh Dụ:..... Sao lại hỏi anh chuyện này? Anh căn bản không quan tâm khi nào kết thúc được không?
Sau khi Sở Hiêu Trần bế Tạ Linh Dụ lui vào trong rừng cây, chướng ngại trước mắt Tạ Linh Dụ nhiều hơn, xuyên qua kẽ hở nhỏ xíu để nhìn rõ hành động của hai người kia có chút khó khăn.
Tạ Linh Dụ liền nhắm mắt lại, không nhìn cảnh tượng ghê tởm kia nữa, quả nhiên trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là đôi mắt thoải mái cũng không làm giảm bớt bực bội trong lòng anh.
Trong nháy mắt khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-cham-soc-tieu-zombie/2004696/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.