Bác sĩ Đàm Tu Uyển ngày nay đã từng là một học sinh hạng ưu của viện mỹ thuật. Trong quá khứ, đã có thời điểm Diệu Diệu cùng nàng vẽ tranh như si như cuồng. Tuổi thơ của họ có rất nhiều buổi tối, cô thường xuyên cùng nàng trốn trong phòng vẽ nhỏ. Không gian nhỏ hẹp, ngọn đèn mờ nhạt. Tiếng quạt trần loảng xoảng mùa hè, hai hàng mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống. Mùa đông tiếng gió lạnh đánh vào cửa sổ làm tay nàng nứt da. Tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Khi đó, cha mẹ Diệu Diệu vẫn còn khỏe mạnh. Bọn họ dựa vào vẽ tranh kiếm sống, nhưng cô thủy chung không biết có thể hay không gọi bọn họ là hoạ sĩ. Đàm Tu Uyển là biểu tỷ của cô, người nhà nàng đến Hồng Kông làm ăn, đem nàng giao đến nhà Diệu Diệu. Họ bốn người chen vào căn phòng hai mươi mét vuông, hoà thuận vui vẻ. Nàng đã từng nói cho cô biết, lý tưởng của nàng là mở một gian hành lang triển lãm tranh, bên trong bày những bức tranh mà nàng thích, mặc kệ có người tới hay không. Khi đó cô thật tin tưởng, một ngày nào đó trong tương lai, Thượng Hải có một nơi dựng thẳng tấm biển . Hơn nữa chủ nhân hành lang triển lãm sẽ không thay đổi không rõ nguyên nhân, biến thành bác sĩ.
Nếu như, ba ba của cô không có xảy ra tai nạn xe cộ; Nếu như, mẹ của cô có thể kiên cường một chút; Thậm chí nếu như, bọn họ sẽ vì khốn cùng chán nản mà không có khắc cốt ghi tâm yêu nhau. Như vậy, hôm nay bọn họ có lẽ đã là một... Cục diện khác…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.