Chương 2: Cái Nhìn
Tối, 21:00
Màn đêm buông xuống, cái oi nóng của mùa hè cũng dịu đi, bầu trời không một gợn mây, đen tuyền có thể thấy rõ những ngôi sao sáng nhất.
Tôi ngồi trên sofa, khoanh gọn chân xem…
“ Siêu nhân Gao ”
Chỉ là lần tôi vô tình ấn được định bụng ôn lại tuổi thơ thôi. Thế cái quái nào tuổi thơ này cuốn ảo. Tôi cày từ ngày hôm kia, ngủ cũng mơ thấy. Thì ngày nay đã đến hồi kết.
Đoạn nhạc kết thúc để lại cho tôi bao nhiêu cảm xúc. Hẳn mai tôi phải tìm vài bộ siêu nhân khác.
Tắt tivi, âm thanh bên ngoài giờ mới vọng đến nơi tôi. Tiếng xì xào ngày một rõ.
Dãy tầng tôi ở ít người thuê mua, chỉ có vài căn. m thanh kia chắc ở hành lang cách chỗ tôi một khoảng và hình như đang đến gần.
Khoảng cách dần rút ngắn, tôi giờ mới xác định đây là một cuộc hội thoại to tiếng.
( Ngoài cửa )
Giọng người phụ nữ:
“ Sao cậu khiến tôi phải bực cáu lên vậy? Cậu chỉ cần yên phận học ở trên kia chỉ giỏi viện cớ ”
“ Vào được ngôi trường danh giá như vậy nói bỏ là bỏ được à. Cậu có bị điên không mà nghĩ như vậy chẳng giống anh trai cậu cho tôi bớt lo…”
“ Đúng là chứng nào tật nấy….”
Cuộc nói chuyện gay gắt chỉ hướng về một phía, thì đột có giọng nói cắt ngang:
“ Bao giờ mẹ đi ”
Đó là lời nói trạc tuổi thiếu niên của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-anh-nhin/3589969/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.