Trì Kính Uyên được ông nội cậu dìu ra ngoài, từ đầu đến cuối, cha mẹ cậu không nói một câu nào. Họ đứng trong đám người phía xa, thờ ơ lạnh nhạt.
Trong khi đó, Trì Thụy An nhìn Trì Kính Uyên một thân áo cưới đỏ thắm, lại như phụ nữ khăn voan che kín, tâm lý có gì hơi mất mát. Kia rõ ràng là anh trai cậu mà.
Trời chớm đổ hoàng hôn, vài tia nắng cuối cùng đang cố gắng vương lại, nhuộm đỏ một góc trời. Lúc này, nhà họ Trì đèn đuốc sáng trưng chẳng khác ban ngày.
Một chiếc ô tô đen sang trọng chậm rãi đỗ lại trước cửa lớn nhà Trì gia. Mọi người đều cố gắng nghển cổ hóng chuyện, muốn diện kiến một chút Nhị gia trong truyền thuyết xem xem méo tròn ra sao, có đúng là một ông cụ lọm khọm gần đất xa trời hay không.
Ấy thế mà, người trên xe cũng không bước xuống. Ông nội đưa tay Trì Kính Uyên cho Liễu Minh Châu, Liễu cô nhận lấy rồi đỡ cậu thong thả đi về phía chiếc xe bên kia.
Tầm mắt cậu cũng không rõ ràng, chỉ có thể gói gọn trong một tất vuông khoảng đất dưới chân lúc cậu cúi đầu.
Lúc cậu bước tới cửa xe, một cánh tay trắng nõn thon dài duỗi tới. Dáng ngón này chắc chắn là tay đàn ông. Tuy thế ngón tay hắn lại thon nhỏ, chẳng hề dày rộng hay thô kệch, thoạt nhìn vô cùng thanh tú, hẳn là tay người làm văn.
Quả thật tay hắn rất đẹp, không có một cái kén của người viết chữ nào, móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Da dẻ trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trai/222558/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.