Trì Kính Uyên được ông nội cậu dìu ra ngoài, từ đầu đến cuối, cha mẹ cậu không nói một câu nào. Họ đứng trong đám người phía xa, thờ ơ lạnh nhạt.
Trong khi đó, Trì Thụy An nhìn Trì Kính Uyên một thân áo cưới đỏ thắm, lại như phụ nữ khăn voan che kín, tâm lý có gì hơi mất mát. Kia rõ ràng là anh trai cậu mà.
Trời chớm đổ hoàng hôn, vài tia nắng cuối cùng đang cố gắng vương lại, nhuộm đỏ một góc trời. Lúc này, nhà họ Trì đèn đuốc sáng trưng chẳng khác ban ngày.
Một chiếc ô tô đen sang trọng chậm rãi đỗ lại trước cửa lớn nhà Trì gia. Mọi người đều cố gắng nghển cổ hóng chuyện, muốn diện kiến một chút Nhị gia trong truyền thuyết xem xem méo tròn ra sao, có đúng là một ông cụ lọm khọm gần đất xa trời hay không.
Ấy thế mà, người trên xe cũng không bước xuống. Ông nội đưa tay Trì Kính Uyên cho Liễu Minh Châu, Liễu cô nhận lấy rồi đỡ cậu thong thả đi về phía chiếc xe bên kia.
Tầm mắt cậu cũng không rõ ràng, chỉ có thể gói gọn trong một tất vuông khoảng đất dưới chân lúc cậu cúi đầu.
Lúc cậu bước tới cửa xe, một cánh tay trắng nõn thon dài duỗi tới. Dáng ngón này chắc chắn là tay đàn ông. Tuy thế ngón tay hắn lại thon nhỏ, chẳng hề dày rộng hay thô kệch, thoạt nhìn vô cùng thanh tú, hẳn là tay người làm văn.
Quả thật tay hắn rất đẹp, không có một cái kén của người viết chữ nào, móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Da dẻ trắng muốt như ngọc, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn, nơi đó còn có một nốt ruồi son nhỏ nhỏ càng khiến người ta không khỏi mơ tưởng viễn vong... chỉ với một bàn tay.
Trì Kính Uyên hãy đang còn do dự có nên đặt tay lên hay không, người kia lại chẳng để cậu kịp lưỡng lự đã trực tiếp nắm lấy tay mà nâng cậu bước vào trong xe.
Chỉ môt lát sau, xe lập tức lăn bánh.
Thì ra Nhị gia cũng không phải là một ông lão già nua xấu xí như lời người ta đồn đại. Cơ mà ngẫm lại cũng đúng, người đàn ông trong ký ức năm đó, dù chưa nhìn thấy chính diện, nhưng nhìn bóng lưng đó kiểu nào cũng không giống của một cụ già.
Chỉ là, nhiều người ắt nhiều miệng. Người nhà họ Trì đều nghe theo lời tộc trưởng, tránh xa biệt viện của vị Nhị gia. Lâu dần, người ta thêm nắm dặm muối, theo lời đồn đãi truyền ra, người ngồi ở địa vị như vậy chắc chắn tuổi tác phải không ít đâu.
Đang lúc Trì Kính Uyên suy nghĩ vẩn vơ, ô tô đã dừng lại. Người xe xuống trước sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy Trì Kính Uyên. Lúc cậu ra ngoài, đứng thẳng dậy thì vô tình va phải vai Nhị gia một cái.
Trong đầu Trì Kính Uyên chợt lóe lên ý nghĩ, thì ra vóc người cậu cùng Nhị gia cũng tương đương nhau.
Trì Kính Uyên lơ đễnh cúi đầu, cậu nhìn thấy vạt áo vị kia, cũng một màu áo cưới đỏ thẫm như cậu.
Bàn tay đang nắm lấy tay cậu cảm giác mát lạnh, mát tựa như ngọc. Trì Kính Uyên quả thật có hơi không quen mặc loại trang phục thế này, thiếu chút nữa là vấp phải tà áo mà lộn nhào, may mắn Nhị gia một phát chộp được tay cậu, đỡ cậu về ổn định.
"Cẩn thận." Thâm thanh kia kề sát ngay tai cậu, hơi lạnh phả vào, thập phần êm tai.
Rõ ràng là giọng nam giới trẻ tuổi, tầm này tuổi tác chắc cũng tương đương cậu.
Trì Kính Uyên toang rút tay về, thế mà Nhị gia lại không buông, cậu lại chưa thể đoán được tính khí vị này nên cũng không dám làm thêm động tác gì nữa, im lặng bước theo hắn.
"Nhị gia và phu nhân quả thật xứng đôi." Đôi môi đỏ sẫm của Liễu Minh Châu khẽ nhếch. Thanh niên cao to bên cạnh cô im lặng nhìn chăm chú vào áo bào đỏ thắm của hai người phía trước, băng giá nơi đáy mắt dường như tan ra một chút.
"Ừm."
Bọn họ tiến vào hậu viện, cửa lớn phòng chính bị đẩy ra, thế mà như bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Màn đêm bắt đầu tụ hợp, trên không treo đầy đèn lồng đỏ, nếu tỉ mỉ quan sát thì rất dễ phát hiện, những chiếc đèn lồng này đang tự trôi nổi bồng bềnh giữ không trung, không hề có dây treo hay móc kẹp.
Sắc đỏ đèn lồng nội bật trên nền trời sắp tối nhuộm lên thứ không khí quỷ dị đến lạ kỳ.
Trì Kính Uyên cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo rõ ràng, một tầng da gà trên người lặng lẽ nổi lên.
Tự nhiên lại lạnh thế này? Loại cảm giác này rất dễ khiến con người ta liên tưởng đến cơn ác mộng trên con tàu lúc trước, lạnh đến tê dại da đầu.
Nhị gia dường như nhận ra được suy nghĩ của Trì Kính Uyên, hắn nắm chặt tay cậu, cất giọng nhẹ nhàng: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Âm thanh này... cảm giác quen thuộc nhẹ lướt qua tiềm thức cậu, thần kinh căng thẳng cũng từ từ hòa hoãn lại.
Nhị gia đỡ cậu bước lên kiệu cưới đỏ thẵm, chiếc kiệu nhẹ nhàng rời mặt đất bay lên, lụa đỏ tung bay theo gió, phát ra tiếng "cộc... cộc..." không đều, bay về phía bóng tối như muốn nhấn chìm vào biển đêm vô tận.
"Đến rồi! Kiệu cưới Nhị gia đến rồi!"
"Các ngươi có nghe thấy thứ mùi thơm hấp dẫn mà ta đang thấy hông?"
"Uhmm... Hình như là có mùi gì đó thật... Thơm thật á."
"Tém tém nước miếng lại kìa má."
"Có người lén lút dẫn nhân loại vào đây đúng không? Giao người ra đây, tôi chỉ lấy một cái tay thôi."
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhóm đầu trâu mặt ngựa trong yến tiệc đều đã đánh hơi được mùi con người, tất cả bắt đầu rục rịch, hòng tìm ra nơi bắt nguồn thứ mùi thơm kia.
"Hihihihihhi... Nhị gia mà tức giận là ăn hết lũ chúng bay bây giờ." Một cô bé mặc váy Lolita, lúc lắc hai chum tóc đuôi ngựa, cầm chiếc dù (1) đồng phong cách xuất hiện trên nền trời đêm.
Tình cảnh đang láo nháo hỗn loạn không ngừng nhất thời như bị ấn nút pause, tất cả không hẹn mà lập tức im lặng.
"Hì hì, nhìn vẻ mặt các ngươi kìa. Nhị gia sẽ không ăn các ngươi đâu. Dỡ chết đi được." Một cô nhóc diện đầm xòe Lolita, mái tóc thẳng mượt, đan mười ngón tay với cô bé lúc nãy, mặt dán mặt, hai nụ cười ác liệt giống y hệt nhau vang lên.
"Nhất Diệp, Tri Thu, qua đây." Liễu Minh Châu lớn tiếng gọi. Đôi chị em gái xúng xính vây quanh Liễu Minh Châu. "Chị Minh Châu nè, chị xem hôm nay bọn em diện đầm có xinh không nè?"
Liễu Minh Châu bất đắc dĩ nói: "Hai bọn em tại sao lại mặc đầm, đừng dọa ngất tân phu nhân mới đến đấy."
"Úi chà ~ tân phu nhân cũng có thể mặc nha, bọn em cũng không ngại đâu, hì hì."
Liễu Minh Châu không còn gì để nói, mệt mỏi đỡ trán, từ chối cùng hai bạn nhỏ này giao lưu.
- --
Trì Kính Uyên bị dắt tay đưa đi tới nơi tổ chức bái đường. Ba bái bên trong, bỏ qua bái cao đường, cậu liền được đưa đến bước động phòng.
Trì Kính Uyên ngồi trong tân phòng vẫn có thể nghe bên ngoài truyền đến âm thanh cổ nhạc, tuy rằng nhịp điệu vui mừng nhưng không hiểu sao lại làm con người ta sởn cả tóc gáy.
Nhị gia không để cậu đợi lâu, chẳng mấy chốc đã đẩy cửa bước vào. Hắn chậm rãi giở khăn trùm đầu Trì Kính Uyên xuống.
Lúc này, cậu mới chân chính nhìn thấy diện mạo Nhị gia.
Hào hoa phong nhã, kiệt suất anh tài, dường như tất cả các mỹ từ đẹp đẽ nhất được sinh ra là để dành cho hắn.
Tuy mang một thân đỏ tục khí, nhưng vẫn không thể làm lu mờ được khí chất thần tiên băng cơ ngọc cốt, ngược lại càng làm cho hắn trở nên kiều diễm và quyến rũ đến lạ kỳ.
Khóe miệng nhếch lên với biên độ cực nhỏ, phảng phất ý cười, đôi mắt ôn nhu như nước chăm chú nhìn Trì Kính Uyên.
Đó là một đôi mắt rất đổi triều mến thâm tình. Nếu chăm chú nhìn vào nó rất dễ để lạc vào ảo mộng, ảo mộng về một vũ trụ ngọt ngào mà con người ta sẽ tự nguyện đắm chìm vào đó.
"Rất hợp với em."
Trì Kính Uyên ngẩn người một chốc mới hiểu ra ý hắn là đang nói về việc cậu mặc trang phục này.
"Ngài cũng vậy." Trì Kính Uyên trả lời một câu khô cằn.
Ý cười nơi khóe miệng Nhị gia ngày càng sâu. Hắn đứng dậy đi tới trước bàn, rót hai chén rượu nhỏ mang lại, đưa một chén cho Trì Kính Uyên: "Rượu giao bôi."
Trì Kính Uyên nhận chén rượu, cụng với hắn một cái, uống thẳng một hơi thấy đáy. Ngẫm lại, nếu xem đây là rượu giao bôi thì thực sự làm người ta có chút tê lạnh gia đầu.
Hai người uống rượu xong, chưa kịp thấm hương, thì bụng Trì Kính Uyên kêu một tiếng. Nhị gia cười khẽ, xoay qua bưng ra một mâm cơm phong phú ngon lành: "Em vất vả rồi."
Trì Kính Uyên lắc lắc đầu. Đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, cậu hơi bất ngờ: toàn là món ăn yêu thích của cậu. Cậu hậu tri hậu giác nhận ra, Nhị gia dường như có hơi để ý cậu?
"Nhị gia..."
"Gọi tôi là Thích Ý Đường, hoặc là Cậu Hai." (2) Thích Ý Đường ngắt lời cậu.
Đây chính là vị Nhị gia người người kính nể, Trì Kính Uyên với hắn cũng không quá thân thuộc, đương nhiên sẽ không thể nào gọi thẳng tên riêng hắn.
Vậy thì, cứ là: "Cậu Hai" đi.
Thích Ý Đường câu khóe miệng, ý cười xâu xa, nụ cười này làm Trì Kính Uyên có chút hoang mang khiếp sợ. Mãi đến tận rất lâu sau này, cậu mới hiểu tại sao lúc ấy hắn lại cười như vậy.
Thích Ý Đường vẫn chưa động đũa, chỉ là ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn. Trì Kính Uyên dừng tay một chút: "Cậu Hai, cậu không ăn sao?"
Thích Ý Đường phất tay: "Em cứ tự nhiên, tôi không đói."
Trì Kính Uyên cũng không quan tâm nhiều nữa, điều quan trọng trước tiên là lấp đầy bụng đã. Vẫn còn một trận chiến ác liệt (3) đang đợi cậu phía trước.
Ăn xong bữa tối, Thích Ý Đường cho người dọn bàn sạch sẽ. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn đơn độc hai người bọn họ, hắn đột nhiên nắm lấy mắt cá chân Trì Kính Uyên, theo bản năng cậu hướng chân đạp bàn tay kia xuống, muốn tránh thoát ra.
Cậu cũng không ngờ được là, nhìn Thích Ý Đường tuấn nhã mảnh mai như thế mà khí lực chẳng hề nhỏ chút nào. Hắn dễ dàng chế trụ cậu.
"Đừng nhút nhích." Âm thanh Thích Ý Đường không lớn, ngữ khí cũng không gằn, nhưng lại có một loại uy hiếp vô hình làm cho Trì Kính Uyên cũng không cố gắng giãy dụa nữa.
Nhìn lại, tại sao cậu phải dãy giụa nữa? Chẳng phải cậu nói đã sớm chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay rồi sao? Một người đã từng đổ máu vì súng đạn, chẳng lẽ lại để tâm đến những thứ này sao.
Thích Ý Đường cởi giày cậu, từ trong lòng lấy ra một sợi dây đỏ, nhẹ nhàng đeo lên cổ chân Trì Kính Uyên. Hắn nhìn về phía cậu, nói: "Thắt sợi dây đỏ, buộc duyên vợ chồng." (4)
Ngay sau đó hắn lại lấy ra từ trong lòng một sợi vòng cổ, dây đeo màu đen nhìn không ra chất liệu, một chiếc mộc bài rơi từ trên xuống. Khắc chữ màu vàng, dù đã cố gắng nhưng Trì Kính Uyên vẫn không đọc được nội dung.
Thích Ý Đường đặt mộc bài vòng lòng bàn tay cậu, dặn dò: "Em nhớ mang theo bên người, khi tắm cũng không được tháo xuống, nghe hông?"
Trì Kính Uyên cứ nghĩ đây là bảo vật gia truyền, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một mảnh gỗ bình thường, cũng không giống bảo bối ngàn vàng lắm.
"Dạ, em cảm ơn. Em lại chưa chuẩn bị lễ vật cho cậu rồi."
Lời nói bộc trực thốt ra từ miệng Trì Kính Uyên làm cho ý cười nơi khóe miệng Thích Ý Đường lại sâu thêm mấy phần: "Đừng lo."
"Nếu đã vậy, thì em giúp tôi buộc dây đỏ lên đi." Thích Ý Đường đưa sợi dây đỏ khác cho cậu.
Thật ra mà nói, ở trong không khí như này mà lại giúp một nam nhân khác đeo sợi dây đỏ lên chân, Trì Kính Uyên cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cậu vừa nhận lễ vật từ đối phương, nên là cậu cũng không từ chối.
"Ừm." Trì Kính Uyên nhận lấy sợi dây đỏ kia, ngồi xổm xuống, chăm chú buộc lên cổ chân Thích Ý Đường.
Sợi dây đỏ đậu trên mắt cá chân trắng muốt của Thích Ý Đường làm nhuộm lên đôi phần sắc dục.
"Được rồi." Trì Kính Uyên ngẩng đầu lên, vừa vặn va phải một ánh mắt diễm tình, khóe miệng hắn phản phất ý cười: "Cảm ơn em."
"Đừng khách khí." Trì Kính Uyên đứng dậy, lui về sau một bước, cố ý mở rộng khoảng cách với Thích Ý Đường.
Nến đỏ chập chờn đã cháy không ít. Đang lúc Trì Kính Uyên lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo, Thích Ý Đường đột nhiên đứng dậy, cất bước ra ngoài: "Em nghỉ ngơi cho tốt."
Trì Kinh Uyên không hiểu tại sao vẫn đứng yên tại chỗ. Thích Ý Đường thấy cậu chếch choáng ngẩn ngơ, không nhịn được cười, tiến lên phía trước: "Em không muốn, đương nhiên tôi sẽ không cưỡng cầu."
Lúc hắn xoay người đi, đuôi tóc lơ đãng lướt qua gương mặt cậu, ừm, hơi ngứa.
Sau khi Thích Ý Đường ra khỏi cửa hắn còn vô cùng tri kỷ giúp Trì Kính Uyên đóng cửa lại. Đợi đến lúc trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cậu mới thật sự tin tưởng, Thích Ý Đường đã đi rồi.
Bất giác, Trì Kính Uyên hơi ngẩn ra.
Người này, tại khoảnh khắc xoay lưng bước đi lúc này cùng với bóng hình năm ấy, bóng lưng nấp sau những rặng hải đường nở rộ từ từ xếp chồng lên nhau để rồi hòa vào làm một.
- ----
1: 小洋伞: "Tiểu dương tán": Là loại dù khác loại bình thường thì phải, kiểu dùng để làm màu, che nắng, đi cùng combo Lolita. Tớ cũng hông chắc nữa.
2: Tớ đã khá cân nhắc khá nhiều chỗ này. Bản gốc là "Nhị Thúc" cơ mà tớ thấy nó cứ cấn cấn:)) Tuy "Cậu Hai" nó hông hợp màu truyện lắm, nhưng mà nó tình thú:">
3: "một phút chốc còn có tràng trận đánh ác liệt muốn đánh." Tui cũng hông hiểu: "trận đánh ác liệt" chỗ này ý tác giả là gì nữa. Có khi nào "trận chiến trên giường trong đêm động phòng" hông trời:"))
4: "赤绳子耳,以系夫妻之足。- "Xích dây thừng tai, dùng hệ phu thê chân."