Tôi quay người nhìn lại, người nọ vẫn còn ngồi xổm tại chỗ cũ.
Trong lòng có một suy đoán lớn mật, chẳng lẽ lại là hắn?
Không đúng, hắn không giống như một người có sức mạnh lớn cho lắm.
Dù nghĩ vậy tôi đối với người nọ vẫn cẩn thận hơn một chút, lúc cùng Bạch Khai trở lại, cũng cố tình ngồi xa hơn.
Sau đó tôi dùng bật lửa chiếu sáng, quan sát những thứ nằm trên sàn.
Mấy thứ này đều cao lớn như một người thật, chế tác cũng theo đúng tỉ lệ.
Chỉ là tay nghề thủ công không được tốt, đơn giản lấy vải may lại thành hình người, bên ngoài còn mặc một bộ đồ liền thân chẳng ra làm sao, nhìn qua cứ như bộ đồ không thấm nước mà công nhân của mấy công trình thủy lợi hay mặc vậy.
Dưới cánh tay là hai khối gỗ hình tròn thay cho bàn tay, thảo nào vừa nãy đánh người đau như thế.
Tôi lấy tay chọc chọc, bên trong nhét đầy vật gì đó, xem ra trọng lượng cũng không nhẹ chút nào.
Tôi hỏi Bạch Khai, mẹ nó cái thứ này tự đi được à? Thế thì có khác gì người máy đâu?!
Bạch Khai lại hút thêm một điếu, nói,thứ này đúng là có thể đi lại thật, bất quá không di chuyển dễ dàng như người máy đâu.
Đoạn y duỗi tay cho thứ nằm bên chân một cái tát, lại nói, bên trong mấy thứ này đều là * tro cốt hết đấy!
(Không rõ là tro tàn hay tro cốt nữa).
Tôi vừa nghe có chút giật mình, vội vàng hỏi lại, bây giờ nó có còn nguy hiểm không? Tự nhiên lại vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki/3823592/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.