Nghe ý tứ của y, Tần Nhất Hằng quả nhiên đang ở bên trong.
Tôi lập tức xông về hướng nhóm người kia, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn trước.
Đánh nhau thì tôi cũng chẳng ra gì, nhưng cứ theo lời Bạch Khai nói đi, mẹ nó ông đây đi ôm đùi là được chứ gì!
Tôi không biết mình lôi dũng khí từ đâu ra, mấy bước liền nhào tới bên ấy.
Mặc kệ có thể đánh gục kẻ nào được hay không, ông đây cứ lên sân khấu đấy, ai cản nào?
Sự thật chứng minh hành động dũng cảm vì nghĩa của tôi quả thật là ngu xuẩn quá mức.
Người còn chưa chạm đất đã không biết bị ai đạp cho một đạp, cơ thể lệch khỏi quỹ đạo một lần nữa lại lăn ra sàn.
Tôi cắn răng lần mò một chút, may mắn bắt được một cẳng chân.
Tôi liều mạng ôm lấy nó bò lên, đầu ăn không ít cú đá, cũng chẳng biết là do kẻ nào làm.
Đầu tôi đã bắt đầu xây xẩm, cứ như vậy chỉ sợ lại bị sốc lần nữa.
Đúng lúc này, tôi bỗng nhiên nghe Bạch Khai hô to một tiếng, đệt! Mẹ nó, thiếu tâm nhân anh nhớ cho kỹ, anh làm tôi cảm động muốn chết rồi này!
Tiếng nói vừa đến liền thấy Bạch Khai chạy lấy đà rồi vọt tiến vào.
Vài bóng người bị đánh cho tan tác, tôi ôm lấy kẻ kia, chân lảo đảo lại ngã ra boong thuyền.
Mẹ nó, cơ hội báo thù rốt cuộc cũng tới! Tôi thế nhưng lại có chút phấn khởi không thể hiểu nổi.
Túm quần kẻ kia bò lên phía trước, tôi nâng tay thoải mái đánh tới tấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki/3823591/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.