Thể lực của tôi đã sắp cạn kiệt, giờ lại đèo thêm một người trưởng thành. Tôi giãy giụa một hồi mới miễn cưỡng giữ được tư thế ổn định, sau đó bơi vào trong màn nước đen kịt bí ẩn.
Thật ra tôi đã lo sợ cực độ, nhưng vẫn luôn tự nhủ phải thả lỏng. Dưới nước không giống với trên cạn, khi lo lắng khiến tim đập nhanh hơn sẽ tiêu hao thêm nhiều dưỡng khí, mối nguy này tôi biết rất rõ.
Đây không phải lần đầu tôi đánh cược tính mạng, nhưng có một điều khác biệt ấy là hiện giờ sống chết của Bạch Khai cũng đang đặt trên người tôi.
Tôi không thể cho phép mình có bất kỳ sơ suất nào.
Khi dưới nước tôi không dám dừng lại, một là phải tính toán hơi thở này có đủ dùng hay không, hai là nếu dừng thì rất dễ chệch ra khỏi phương hướng tôi nhắm ban đầu. Vậy nên từ khi lặn vào trong nước tôi chỉ liều mạng bơi xuống dưới.
Tôi cảm thấy nhiệt độ nước càng ngày càng thấp. Tứ chi tôi cũng dần tê cóng. Mắt tôi rất đau, nhưng buộc phải mở to dù chẳng thể nhìn rõ thứ gì.
Tôi thấy mình đã bơi rất xa rồi nhưng vẫn chưa chạm đến mặt đất. Điều đó làm tôi hơi hoảng hốt, sợ rằng do mình bơi không giỏi nên vốn chưa hề lặn được xuống. Chuyện này ai biết bơi cũng hiểu, nổi được là một chuyện, lặn được lại là chuyện khác.
Tôi nín thở, cố hết sức để không hoảng lên.
Tôi nghĩ có thể là do Bạch Khai cũng không dán sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557390/quyen-5-chuong-12.html