Tôi chưa từng luyện bộ môn nhảy cầu, trong tình thế cấp bách cũng không nắm được tư thế tiếp nước đúng đắn. Lưng tôi đập mạnh xuống mặt nước, lực va chạm lớn đến mức khiến tôi suýt ngất đi.
Thứ nước hôi thối này lạnh đến thấu xương, thôi vậy cũng tốt, có thể tạm thời làm tê liệt cảm giác, để tôi không cảm thấy đau đớn nhiều.
Tôi không kìm được kêu lên một tiếng, lập tức có mấy ngụm nước thối tràn vào miệng. Lúc ấy tôi lợm họng đến mức suýt thì nôn ra, chỉ có thể dùng ý chí cố nhịn lại, vì tôi biết trong tình huống này chỉ cần hơi bất cẩn thôi là sẽ đuối nước ngay. Đến lúc đó đừng nói đến chuyện cứu được bọn họ, mà tôi thậm chí sẽ trở thành gánh nặng.
Tôi bơi cũng không tốt lắm, tất nhiên không dám dây dưa, cũng không màng quan sát tình huống. Vừa mơ hồ nhìn thấy vị trí của Bạch Khai và Tần Nhất Hằng, tôi liền liều mạng bơi qua.
Tôi miễn cưỡng níu được trang phục của Tần Nhất Hằng, muốn đỡ hắn phần nào. Không ngờ toàn thân hắn dường như không còn chút sức lực, giống như khúc gỗ trôi nổi trong nước vậy, không hề có phản ứng gì.
Nước mắt tôi ứa ra đến nơi rồi, vội bơi đến trước mặt họ xem xét.
Trái tim tôi thắt lại, Tần Nhất Hằng và Bạch Khai đều đã không còn ý thức nữa.
Bạch Khai vẫn luôn được tay Tần Nhất Hằng đỡ lấy nên mặt vẫn mấp mé cao hơn mực nước, nhưng nước chảy quá xiết nên mặt nước rất dập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557389/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.