Phản ứng đầu tiên của tôi là nhủ thầm: thôi xong, không biết xe gạo này lại ngốn thêm bao nhiêu tiền đây.
Tôi bước đến giúp hai công nhân đỡ từng túi gạo một xuống, tất cả cỡ vài chục túi. Vất vả lắm mới khiêng hết vào thang máy được, vậy mà lại bị quá tải trọng, bất đắc dĩ phải chuyển lại ra ngoài rất nhiều mới có thể lên được lầu ba. Đến khi chuyển được hết gạo không biết bọn tôi đã phải lên xuống bao nhiêu chuyến.
Lúc đầu tôi đứng bên trong nhận, hai công nhân ở bên ngoài đưa vào. Đến khi gạo được chuyển vào hết rồi, Bạch Khai và Tần Nhất Hằng mới đến giúp.
Mặc dù trời đã sáng nhưng cửa sổ tầng này đã bị bịt kín từ lâu nên không khác gì ban đêm. Tần Nhất Hằng bèn đặt vài cái đèn pin ở chỗ cao để chiếu sáng tạm. Sau đó chúng tôi mở từng túi gạo một. Do tòa nhà này quá rộng nên dù nhiều gạo như thế cũng chỉ đủ trải một lớp mỏng. Tôi vừa rải gạo vừa nhìn quanh, mấy pho tượng đều đã được hai người họ tập hợp lại một chỗ, vây quanh xác đò thành vài vòng, trông như một hòn đảo hoang.
Làm xong việc, tôi đã mệt đến nỗi cả người mồ hôi đầm đìa.
Sau khi leo ra ngoài, chúng tôi lại dùng gạch lấp kín cái lỗ trên tường. Khi tất cả đã hoàn thành, tôi ngồi bệt trong thang máy hồi lâu không gượng dậy nổi. Nhưng rồi cũng phải miễn cưỡng đứng lên, đến ngân hàng gần đó chuyển tiền cho hai người công nhân.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557375/quyen-4-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.