Tôi lập tức sững sờ, đến khi một tiếng "ầm" nữa vang lên, tôi mới khôi phục tinh thần.
Không biết tại sao nhưng cả Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều không đỡ pho tượng nữa, giờ nó đã nằm trên đất, cái đầu bị chấn động mà vỡ ra, lăn trên sàn một lúc mới ngừng lại được.
Tôi lớn tiếng hô, các anh nói một câu xem nào, muốn chạy hay muốn đánh cũng phải nói để tôi chuẩn bị chứ!
Bạch Khai và Tần Nhất Hằng nhìn thoáng qua nhau, Bạch Khai gật đầu, nói, xem ra chữ "tù" kia không phải đang chỉ chúng ta. Mẹ kiếp, chỗ này là một cái nhà giam, mục đích là cầm tù ngọn đèn. Không ngờ lại bị chúng ta phá hỏng.
Tôi nghe vậy liền biết lại chọc phải tổ ong rồi, vội vàng đến bên cạnh hai người họ.
Giang Thước, tôi dạy anh rồi mà, xảy ra chuyện phải cắn rách ngón tay. Tần Nhất Hằng bất thình lình nhắc tôi, chúng ta còn chưa ra ngoài được đâu. Những thứ trong này mà không giải quyết thì sớm muộn cũng sẽ đuổi theo chúng ta.
Tôi không chần chừ cắn rách ngón giữa, lúc này không hơi đâu để ý chuyện đau đớn nữa, máu từ đầu ngón tay tuôn ra ào ào. Tôi cũng không biết nên vẩy tới chỗ nào, trước hết đành bôi lên mặt. Thầm nghĩ, không cần biết ra sao, khí thế không thể kém được!
Trong lúc bọn tôi nói chuyện, ngọn đèn không hề có dấu hiệu tàn lụi. Thế mà tôi vừa ngước nhìn, đèn đã tắt ngúm.
Ba người bọn tôi chỉ có thể đâu lưng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557374/quyen-4-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.