Tôi vỗ mặt, cố trấn tĩnh lại, cảm thấy có lẽ mình nghĩ hơi nhiều.
Mặc kệ có là đầu trâu mặt ngựa, nếu cắt được hai đĩa thịt từ trên người mình xuống thì không chết cũng thành tàn phế. Nhưng trông tư thế bước đi của chủ quán lại không hề có gì bất thường, hơn nữa trên đĩa cũng chẳng có ngón tay hay con mắt, không thể xác định đó là thịt người được. Tôi chỉ đang đoán mò mà thôi.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên lầu báo cáo tình hình để cho hai người họ giải quyết.
Tôi bỏ đồ đạc về chỗ cũ, sau đó bước ra khỏi phòng bếp. Vừa đến đại sảnh, bỗng nhiên tôi phát hiện có chuyện không ổn.
Hai đĩa thịt trên bàn đã biến mất!
Không rõ nó đã bị người khác bưng đi từ khi nào!
Tôi càng thấy bất an hơn vì trên lầu bây giờ vô cùng yên lặng, thậm chí không có lấy một tiếng động. Chẳng biết tình hình trên đó thế nào.
Tôi nhủ thầm, chẳng lẽ lần này đụng phải boss à? Cả Tần Nhất Hằng và Bạch Khai đều đã bị thu phục rồi sao?
Nghĩ lại thì không đúng lắm, mặc dù ban nãy tôi có đóng cửa bếp, nhưng nếu trên lầu có đánh nhau thì tôi vẫn nghe thấy được mới phải. Thậm chí tôi cũng coi như người từng trải, tôi tin chắc rằng trên đời này không một kẻ nào có thể âm thầm lặng lẽ xử lý được cả Bạch Khai và Tần Nhất Hằng, kể cả Hoàng Đại Tiên cũng thế.
Vì vậy tôi nắm tay vịn cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557364/quyen-4-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.