Tôi cảm giác lông tơ trên người mình dựng đứng hết lên. Cửa vốn không đóng, tuy quán sủi cảo này lớn nhưng bên trong quá mức yên tĩnh, chưa biết chừng những lời chúng tôi vừa nói đã bị ông chủ nghe thấy. Nếu ông ta muốn ra tay hãm hại chúng tôi thì đúng là chẳng khác nào bắt ba ba trong rọ.
Tôi lập tức ra hiệu cho bọn họ nói nhỏ lại, còn mình định đứng dậy đóng cửa. Vừa đi được hai bước, tôi thiếu điều muốn hét lên, bởi tôi nhìn thấy trong bóng tối ngoài cửa có một bóng người, nương theo ánh đèn trong phòng hắt ra, tôi phát hiện đó chính là ông chủ quán.
Tôi ngây ra như phỗng, nhất thời chẳng biết nên chào hỏi vờ như chưa có chuyện gì hay nên cảnh báo cho Tần Nhất Hằng và Bạch Khai.
Trong lúc tôi do dự, chủ quán lại lùi về sau tiếp tục ẩn mình vào bóng tối. Không rõ ông ta đi xuống lầu hay đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Tôi bèn đóng cửa lại, làm vậy ít nhất khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, trong lòng bàn tay bất giác đã đổ khá nhiều mồ hôi.
Tôi quay đầu lại, Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều đang kinh ngạc nhìn tôi. Tôi nuốt nước miếng, khua tay múa chân cho họ biết chủ quán đang đứng nghe trộm ngay ngoài cửa.
Bạch Khai đứng lên trước, áp tai lên cửa nghe một lúc, đoạn lắc đầu với tôi ý bảo không nghe thấy gì cả.
Tôi nhủ thầm đúng là vớ vẩn! Để cho anh nghe thấy thì còn gọi là nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557363/quyen-4-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.