Chương trước
Chương sau


Tần Nhất Hằng xuất hiện quá đột ngột khiến tôi giật nảy mình. Ngược lại, trông hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ thở dài bước đến gần tôi.

Bạch Khai vẫn xốc áo tôi không buông, chẳng biết y bị dọa hết hồn hay đang cố tình để cho Tần Nhất Hằng nhìn xem.

Tôi mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Tần Nhất Hằng như mũi dao sắc bén đâm vào lưng mình.

Một hồi lâu sau Bạch Khai mới lên tiếng, Tần Nhất Hằng, chúng tôi lăn lộn với anh đến bây giờ cũng chẳng mong được gì, nhưng ít nhất anh nên giải thích đi chứ? Tiểu Khuyết đã thành người tàn tật cấp ba rồi kìa! Tôi kệ xác mục đích của anh là gì, nhưng hôm nay tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn động đến Giang Thước thì dù thế nào tôi cũng phải liều mạng với anh.

Các anh nghĩ nhiều rồi. Tần Nhất Hằng đè tay Bạch Khai xuống, Bạch Khai, có lẽ Giang Thước sẽ không tin lời tôi, anh hãy nói cho anh ta biết phía sau lưng mình là gì.

Dù đứng gần như vậy nhưng tôi vẫn dỏng tai lên nghe ngóng cẩn thận. Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, tôi sẽ miêu tả cho anh dễ hình dung một chút, trên lưng anh cũng là bảng biểu giống như Viên Trận, chẳng qua mỗi một hoa văn của anh đều y hệt nhau, hẳn là long văn. Chính giữa bảng biểu có một dòng nước vắt ngang qua cả phần lưng, có lẽ nó mang ý nghĩa là sông dài biển rộng.

Tôi cố tái hiện lại hình ảnh Bạch Khai miêu tả trong đầu, bỗng nhiên tôi kinh hãi nhận ra, từng ô bảng biểu, ở giữa có sông lớn, mẹ kiếp đây chẳng phải là bàn cờ tướng sao?

Hóa ra bàn cờ trong nhà Vạn Cẩm Vinh ý chỉ cái này?

Tôi vội hỏi Bạch Khai, anh nhìn xem góc trái phía dưới có gì đặc biệt không?

Góc trái phía dưới của bàn cờ chính là vị trí đặt quân "Mã", nếu Vạn Cẩm Vinh đã cố ý nhắc nhở, tôi cảm thấy có thể sẽ phát hiện manh mối gì đó. Tiếc rằng Bạch Khai chỉ lắc đầu đáp, không có.

Tôi lại hỏi Tần Nhất Hằng, bây giờ tôi tin cậu, cậu hãy nói cho tôi biết đây rốt cuộc là gì?

Đây là Vạn Giang Thước. Tần Nhất Hằng chậm rãi trả lời, thật ra anh hiểu sai rồi, Vạn Giang Thước không phải tên người, mà là một địa danh.

Giọng hắn trầm xuống, ban nãy tôi chỉ giả bộ cho người khác xem thôi, hai người phải tin tôi. Vạn Giang là cách gọi Âm Hà ở dương gian. Thước, ý chỉ một vị trí ở trên sông. Mộng thai này có nghĩa là trên Vạn Giang sẽ có một vị trí sáng lên, nơi đó có thể tìm được Chân Long.

Tôi và Bạch Khai cùng buột miệng kêu lên. Tôi hỏi, đây là địa danh ư? Vậy tại sao Viên Trận lại gọi tôi là Vạn Giang Thước?

Bởi vì lão ta chỉ từng nghe đến Vạn Giang Thước chứ không biết ba chữ này nghĩa là gì, đương nhiên sẽ liên tưởng đến anh, người có liên quan tới tất cả mọi chuyện, vì vậy lão ta mới đi tìm anh.

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, vậy thì có thể giải thích được rồi. Đối với một người không hiểu tình hình, người ta sẽ phân tích mọi chuyện dựa trên những gì đã biết. Bởi vậy tôi cũng nhiều lần ngộ nhận, phán đoán bằng tư duy chủ quan mới khiến cục diện rơi vào bế tắc.

Chẳng lẽ Viên Trận biết người nhà họ Vạn và biết cả tôi, sau đó mới gộp chung chúng tôi vào một chỗ?

Nếu thật vậy... Tôi vỗ đùi, nếu thật vậy thì dòng chữ "Vạn Giang Thước tru chi" sau lưng Viên Trận có nghĩa là phải giết lão ở vị trí sáng lên trên Vạn Giang? Nhưng Vạn Giang nằm ở đâu? Nếu tìm được rồi, giết bọn họ ở cái chỗ đó thì sẽ xảy ra chuyện gì? Hiện tại bọn họ chết rồi, thế nên "tru chi" kỳ thật là dìm người xuống sông ư?

Tôi chẳng hiểu gì cả.

Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, Vạn Giang ở đâu? Trung Quốc có con sông này hả?

Lúc này tôi đã xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Nhất Hằng. Hắn lắc đầu, bây giờ tôi cũng không biết, đúng là tôi đã từng thấy nó, nhưng giờ anh bảo tôi đi tìm nó thì tôi chịu.

Giọng điệu và ánh mắt hắn không giống như đang nói dối, nhưng lời dối trá của Tần Nhất Hằng quá nhiều, kỹ năng diễn xuất của hắn quá giỏi, tôi không thể buông lỏng cảnh giác được.

Bạch Khai xen vào, Tần Nhất Hằng, tôi không hiểu ý anh lắm. Nếu anh đã biết hàm nghĩa của Vạn Giang Thước, hồi nãy anh diễn kịch để làm gì?

Đám người kia chết quá đột ngột, lẽ nào anh không cảm thấy kỳ quặc sao? Không phải do tôi làm, cũng không phải do anh làm, càng không phải do Giang Thước làm, chứng tỏ điều gì? Tần Nhất Hằng lùi lại bên cửa rồi ngó nghiêng phía ngoài, chứng tỏ trong chúng ta có nội gián, hơn nữa kẻ đó còn là cao thủ.

Tôi gật đầu, vậy cậu có kế hoạch gì chưa? Liệu có thể bắt được nội gián không?

Không có, tiếp theo tôi định đến thăm dò tập đoàn Hoành Đạt, hai người có thể lựa chọn đi cùng hoặc không. Tần Nhất Hằng đi được hai bước rồi dừng lại, tôi chỉ mang theo những người mình tin tưởng thôi, bao gồm cả hai người.

Sau khi Tần Nhất Hằng rời khỏi đây, tôi và Bạch Khai im lặng hồi lâu. Thật ra tôi không nghĩ gì nhiều, trước mắt chẳng có manh mối, lúc này não tôi đã bắt đầu chết máy, cơ thể sản sinh cơ chế tự bảo vệ, cũng giống như cảm giác đau đến ngất xỉu.

Tôi thương lượng với Bạch Khai, hỏi y, chúng ta có đi không?

Đi không? Bạch Khai ngạc nhiên, vậy mà còn hỏi nữa? Anh không đi, anh tự lừa được chính mình sao? Mặc quần áo đàng hoàng vào, đừng để người khác nhìn thấy sau lưng mình.

Tôi nghĩ rồi đáp, ai bảo không đi đâu, sao tôi có thể không đi được chứ? Làm gì còn đường lui nữa.

Tôi theo Bạch Khai quay lại phòng bệnh, thi thể Viên Trận đã bị khiêng đi rồi. Tôi đoán nó được đưa đến nhà xác để ướp lạnh, có thể sau này vẫn còn tác dụng.

Những người khác đều có mặt trong phòng bệnh, Tần Nhất Hằng đang sắp xếp kế hoạch cho bọn họ. Tôi nghe xong thấy cũng không phức tạp lắm, đại khái là gã Quảng Đông sẽ dẫn dắt một đội ở lại đây canh chừng bệnh viện này. Chỉ có bốn người là Mã Thiện Sơ, Bạch Khai, tôi và Tần Nhất Hằng cùng nhau hành động.

Tần Nhất Hằng giải thích rằng nhiều người dễ bại lộ, nhưng hiển nhiên lý do ấy nghe không hợp lý cho lắm, dù sao dẫn theo một tên ăn hại như tôi đi cùng thì cũng đủ đáng nghi rồi.

Tôi nhìn ánh mắt của những người xung quanh, trước kia tôi cho rằng mắt nhìn người của mình rất chuẩn, song bây giờ tôi không còn niềm tin vào bản thân lắm.

Thật sự có cao thủ đang ẩn nấp trong này sao?

Sau khi an bài xong, Tần Nhất Hằng lặng lẽ hỏi kế hoạch của tôi. Thấy tôi đồng ý đi theo, hắn lập tức đặt ngay bốn chiếc vé máy bay.

Bốn người chúng tôi không chần chừ, chiều hôm ấy liền lên đường.

Khắp người tôi đau nhức ê ẩm, vẫn còn khá yếu ớt. Mới ra khỏi cửa bệnh viện, trên trán đã toát đầy mồ hôi. May mà hành trình sau đó không quá vất vả, không phải đi đến thôn xóm xa xôi nào cả.

Trước đây tôi từng đến cao ốc Hoành Đạt một lần, miễn cưỡng xem như thông thuộc đường lối. Buổi tối cùng ngày chúng tôi đến nơi, sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi, bốn người ngồi trong phòng khách sạn cùng nhau bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Nói là kế hoạch, không bằng bảo là nghe theo sự chỉ huy của Tần Nhất Hằng. Hắn nói trước khi đảm bảo an toàn thì không thể nảy sinh xung đột trực tiếp với tập đoàn Hoành Đạt. Hắn đã điều tra tập đoàn này rất lâu, sâu không lường được, mọi dấu vết đều cho thấy rằng tập đoàn này không hề đơn giản như bề ngoài. Vì vậy biện pháp tốt nhất vẫn là buổi tối nhân cơ hội lẻn vào thăm dò như cũ.

Những người khác đều đồng ý, nhưng vấn đề duy nhất chính là một công ty lớn như vậy thì phương diện an ninh cũng cực kỳ chặt chẽ. Chưa biết chừng chúng tôi vừa bước vào đã kích hoạt cơ chế báo động, cuối cùng bị tóm gọn một mẻ. Cho dù không bị người của tập đoàn Hoành Đạt bắt được mà bị cảnh sát tóm cổ thì có mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.

Tần Nhất Hằng ừ một tiếng, nói rằng hắn đã nghĩ đến chuyện này, vì vậy hắn đã có sự chuẩn bị rồi. Đoạn hắn lấy từ trong túi xách một tấm thẻ ra vào, trên thẻ không có tên và ảnh chụp, không biết là của ai.

Tần Nhất Hằng cầm thẻ ra vào, nói, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút, đêm nay chúng ta sẽ hành động.

Bảo là nghỉ ngơi nhưng thật ra chẳng ai chợp mắt cả, nói chung mỗi người đều mang theo tâm sự của riêng mình.

Tôi không lo lắng về mấy âm mưu kia, chỉ sợ tình trạng cơ thể hiện tại của mình không đối phó được với biến cố đột ngột, cứ thấp thỏm mãi không yên. Tôi hút vài điếu thuốc, mắt thấy đêm đã về khuya.

Bốn người như ăn trộm leo lên xe, chạy thẳng đến cao ốc Hoành Đạt. Trên đường không một bóng người, cả tòa nhà rộng lớn chỉ còn lại mỗi ánh đèn từ phòng trực của bảo vệ. Để tránh hiềm nghi, chúng tôi cố tình ra vẻ nghênh ngang bước vào thang máy. Cửa thang máy vừa mở, Tần Nhất Hằng liền bật hai cái đèn pin lên rồi đưa cho Bạch Khai một cái.

Hai người cầm đèn quét quanh bốn phía. Tôi nhìn theo hướng ánh sáng, phát hiện một chuyện rất lạ. Pho tượng Quan Công to lớn trước kia đặt ở đây đã biến mất, thay vào đó là một cây cột chạm khắc hình rồng.

Tôi thấy kỳ quái bèn hỏi bọn họ, không còn Quan Công mà đổi thành cột rồng nghĩa là sao?

Bạch Khai hỏi, chỗ nào? Chỗ nào thành rồng? Đến khi y thấy rõ tôi chỉ cái gì, y mới nói, này Tần Nhất Hằng, không phải anh lại lừa chúng tôi tới đây chứ? Nơi này đặt cột rồng, sao giống như đang hoan nghênh anh đại giá quang lâm vậy?

- ---------------------------

Cột rồng (龙柱 / Long trụ):


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.