Tần Nhất Hằng xuất hiện quá đột ngột khiến tôi giật nảy mình. Ngược lại, trông hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ thở dài bước đến gần tôi.
Bạch Khai vẫn xốc áo tôi không buông, chẳng biết y bị dọa hết hồn hay đang cố tình để cho Tần Nhất Hằng nhìn xem.
Tôi mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Tần Nhất Hằng như mũi dao sắc bén đâm vào lưng mình.
Một hồi lâu sau Bạch Khai mới lên tiếng, Tần Nhất Hằng, chúng tôi lăn lộn với anh đến bây giờ cũng chẳng mong được gì, nhưng ít nhất anh nên giải thích đi chứ? Tiểu Khuyết đã thành người tàn tật cấp ba rồi kìa! Tôi kệ xác mục đích của anh là gì, nhưng hôm nay tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn động đến Giang Thước thì dù thế nào tôi cũng phải liều mạng với anh.
Các anh nghĩ nhiều rồi. Tần Nhất Hằng đè tay Bạch Khai xuống, Bạch Khai, có lẽ Giang Thước sẽ không tin lời tôi, anh hãy nói cho anh ta biết phía sau lưng mình là gì.
Dù đứng gần như vậy nhưng tôi vẫn dỏng tai lên nghe ngóng cẩn thận. Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, tôi sẽ miêu tả cho anh dễ hình dung một chút, trên lưng anh cũng là bảng biểu giống như Viên Trận, chẳng qua mỗi một hoa văn của anh đều y hệt nhau, hẳn là long văn. Chính giữa bảng biểu có một dòng nước vắt ngang qua cả phần lưng, có lẽ nó mang ý nghĩa là sông dài biển rộng.
Tôi cố tái hiện lại hình ảnh Bạch Khai miêu tả trong đầu, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557346/quyen-4-chuong-45.html