Tôi biết bây giờ có hỏi gì cũng vô ích, tuy vậy vẫn buột miệng truy vấn, vì sao điện thoại của Bạch Khai lại ở trong tay cậu?
Người nọ chỉ cười khẽ mà không trả lời, sắc mặt cũng ôn hòa hơn, quay người lại bảo tôi đi theo, đoạn bước về phía cầu thang. Tôi chẳng còn cách nào khác, dù đằng trước là núi đao biển lửa thì cũng đành bất chấp mà nhảy vào.
Rời khỏi ga tàu điện ngầm, ven đường có một chiếc xe đang đợi sẵn. Tôi thoáng nhìn đã nhận ra ngay đây là chiếc xe lúc trước Tần Nhất Hằng mượn của Trương Phàm, khi đó tôi đã cẩn thận chú ý nên chắc hẳn sẽ không nhìn nhầm.
Trong lòng tôi dấy lên lo lắng, mẹ kiếp, không chỉ mỗi Bạch Khai, đến cả Tần Nhất Hằng cũng gặp chuyện rồi sao?
Người nọ mở cửa xe để tôi bước vào. Bên trong có hai người, một là người đàn ông cỡ trung niên, tuy mái tóc đã lấm tấm hoa râm nhưng trông vẫn quắc thước. Người còn lại là một cô gái trẻ xinh xắn, không biết là cháu gái hay vợ của người đàn ông kia. Tóm lại chẳng một ai thèm hé răng nửa lời với tôi.
Ai nấy ngồi im lìm như pho tượng, chỉ mải đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh đang vùn vụt lướt qua ngoài cửa xe. Suốt quãng đường, đầu óc tôi chưa bao giờ ngừng tìm kiếm người có thể giúp tôi bây giờ. Càng nghĩ càng tuyệt vọng, nếu cả Tần Nhị và Bạch Khai đều đã xong đời, e rằng điều duy nhất mà tôi có thể làm là cầu nguyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557333/quyen-4-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.