Gã Quảng Đông sững sờ khi nghe tôi hỏi, sau đó mới trả lời, chỉ có mình tôi thôi.
Dường như gã đã nhận ra sự kỳ quặc trong câu hỏi của tôi, giọng điệu của gã cũng trở nên căng thẳng. Tôi biết bây giờ cần phải bình tĩnh, đang định lên tiếng trấn an gã mấy câu, ai dè đối phương lại đột nhiên nói, hình như bên ngài có gì đó lạ lắm.
Nghe vậy, tôi chợt thấy lạnh cả sống lưng. Gã Quảng Đông đã thấy thứ gì đó nên mới đến bên cửa sổ khua tay múa chân ra hiệu cho tôi sao?
Tôi quay phắt đầu lại, trong văn phòng trống không.
Sự tình càng lúc càng rắc rối, chẳng lẽ cả hai văn phòng đều có vấn đề?
Tôi cố trấn tĩnh lại rồi hỏi gã, bác thấy bên cạnh tôi có bóng người đúng không?
Gã sốt ruột đến độ buột miệng nói bằng tiếng Quảng Đông, tôi không hay giao tiếp với người Quảng Đông và Hong Kong, vì vậy cũng chẳng rõ ý gã là gì, trong lòng thở phào một hơi. Nhưng ngay lúc ấy ở đầu bên kia điện thoại, gã run lẩy bẩy nói, bên ngài có một người... đang treo trên cửa sổ!
Tôi lặp lại, bác nói sao? Rồi lập tức cúi đầu nhìn xem.
Cửa sổ của tòa cao ốc văn phòng này khác với loại cửa sổ ở những căn nhà bình thường. Bức tường trước mắt tôi thật ra là một cửa kính bán trong suốt, chỉ có phần phía trên là vài ô cửa sổ có thể mở ra để thông gió, hơn nữa góc mở vô cùng hẹp, chắc hẳn thiết kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557330/quyen-4-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.