Tôi khá bất ngờ khi biết rằng Bạch Khai còn ngón nghề này nữa, nhưng chưa đợi tôi hết ngạc nhiên, đầu ngón tay tôi đã dần trở nên tê dại, chẳng mấy chốc sẽ lan ra cả cánh tay mất. Có thể tôi không đến mức chết cóng, nhưng chắc chắn sẽ bị thương vì lạnh. Hơn nữa vết thương cắt da cắt thịt do cái rét gây ra kinh khủng hơn tưởng tượng rất nhiều, thậm chí có người đã phải cắt bỏ tay chân vì nguyên nhân này.
Tôi cố sức nói với Bạch Khai, tôi lạnh quá.
Bạch Khai hiểu ngay, anh chờ tôi một chút, tôi nghĩ cách cứu anh.
Dứt lời, Bạch Khai lại huýt thêm một tiếng, đám thi thể kia quay về bên chúng tôi. Bạch Khai nhanh nhẹn cởi hết quần áo của bọn họ xuống, sau đó bảo tôi yên tâm mặc vào, không có độc đâu.
Tuy tôi hơi khó chịu, nhưng tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn. Quần áo được may cùng kiểu dáng, không ngờ chất lượng rất tốt, song vẫn không quá dày. Tôi vội vã mặc thêm đồ vào, cả cơ thể ấm hơn một chút, nhưng lại khiến hành động của tôi không được linh hoạt như trước nữa.
Chúng tôi dùng xác chết để chắn gió rồi ngồi nghỉ trong chốc lát, sau khi khỏe hơn tôi mới hỏi Bạch Khai, anh học cản thi kiểu gì vậy?
Bạch Khai cảm thấy khát nước nên bốc tuyết bỏ vào mồm, đáp, tôi bảo là tự học anh có tin không? Đi tiếp thôi, chúng ta không thể để bọn họ kéo dài khoảng cách nữa.
Hai chúng tôi nhờ đám xác chết khỏa thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557315/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.