Giọng nói bất thình lình vang lên khiến tôi giật nảy, ban đầu tôi ngỡ là xác chết vùng dậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng. Chẳng lẽ xác chết còn nói được? Cho dù có thật sự nói được đi chăng nữa thì kêu tên tôi làm khỉ gì, ông còn muốn sống thọ thêm 500 năm nữa đấy.
Tôi quay lại nhìn, phát hiện người vừa lên tiếng chính là Tần Nhất Hằng. Bấy giờ hắn đã ngồi dậy từ trên giường, không biết hắn thay đồ từ lúc nào mà cả người trông bẩn thỉu, thảo nào vừa rồi tôi không nhận ra hắn.
Mẹ kiếp, cậu cũng rảnh gớm nhỉ, trong phòng đã loạn cào cào lên rồi mà cậu vẫn còn chơi trò giả chết được? Tôi bước đến định kéo hắn lên, nhưng mới giơ tay ra được nửa chừng đã khựng lại. Trên xương quai xanh của Tần Nhất Hằng cũng bị xuyên một sợi chỉ đen mảnh, hơn nữa nó còn bị bôi lên một lớp gì đó giống như lớp vôi dày.
Tôi chỉ vào sợi dây đen, hỏi hắn, cậu bị sao thế?
Tần Nhất Hằng bĩu môi, Giang Thước, lát nữa lão già kia chắc chắn còn đến cản thi, tốt nhất anh nên vờ như không biết gì cả.
Nghe vậy tôi mới biết Tần Nhất Hằng định thừa nước đục thả câu, vì vậy tôi bèn hỏi, cậu phải cho tôi biết cậu định làm gì, nếu không lát nữa e rằng tôi sẽ bán đứng cậu.
Tần Nhất Hằng nhìn ra cửa, dường như đang lo lắng có người tiến vào. Hắn khẽ nói, tôi đã tìm được vị trí của Âm Hà, Giang Thước, về sau anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557314/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.