Sau khi tôi và Bạch Khai đều đã uống cạn một ly rượu, Tiền chưởng quỹ mới nói, tôi cũng không khiêm tốn nữa, chừng này tuổi rồi, hai người cứ gọi tôi là anh Tiền đi. Đừng nhìn chằm chằm tôi thế, vừa ăn vừa nghe tôi kể là được. Tôi lớn tuổi rồi nên ăn uống cũng không tốt như trước nữa, hai người đừng quá khách sáo.
Tôi và Bạch Khai nghe vậy bèn động đũa, cô gái rót rượu vẫn đứng bên cạnh như một người hầu.
Không biết Tiền chưởng quỹ uống rượu gì, tôi nghĩ chắc là rượu tự ủ, rõ ràng độ cồn rất cao, uống mấy ly đã choáng váng cả đầu óc. Bên kia, Bạch Khai đang vùi đầu ăn ngon lành như quỷ đói.
Tiền chưởng quỹ không hề gắp đồ ăn, chỉ vừa nói vừa uống rượu. Những viên gạch mà các cậu thấy hôm nay đã là những viên cuối cùng rồi, cái túi kia cũng được gửi chung, có lẽ ông chủ Giang cũng biết.
Thấy tôi gật đầu, Tiền chưởng quỹ liền tiếp lời, trước khi tôi tìm đến cậu, cậu Bạch đã kể sơ qua tình hình lúc trước cho tôi. Thật ra tôi không định nói hết đâu, nhưng hôm nay tôi sẽ phá lệ vì cậu. Ông chủ Giang, hẳn cậu cũng biết chiếc quan tài đó chứ?
Nếu không phải vì mới uống rượu, tôi đoán mặt mình sẽ lập tức trở nên trắng bệch.
Tôi trả lời, tôi biết, ngài đã thấy nó rồi sao?
Tiền chưởng quỹ giơ năm ngón tay, hồi tôi năm tuổi đã từng thấy nó.
Vậy rốt cuộc quan tài to chừng nào? Tôi gần như đứng bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557292/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.