“Mẹ, cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi. Con đừng cuống.”
Đặng Lam Trà đang ngồi ở ghế xem bà Lam tập vật lý trị liệu. Gương mặt cô hơi xanh, chắc do lần đầu mang thai nên ăn gì cũng không ngon.
Đến trưa về lại nhà, Đặng Lam Trà ăn không vào cô chỉ thấy muốn ngủ nên đi một mạch lên lầu.
Nghe ngoài sân có tiếng xe, Đặng Lam Trà cố mở mắt nhưng vẫn là không nổi.
Đến khi có tiếng mở cửa vào phòng, đèn bật sáng, cánh tay vươn lên kéo cô dậy.
“Đặng Lam Trà, quản gia nói em không ăn chạy lên đây ngủ. Em biết mấy giờ rồi không?”
“Đặng Lam Trà mau dậy cho tôi?”
“Em dậy không nổi.”
Phục Hưng kéo Lam Trà dậy, vẻ mặt hắn đầy lo lắng. Một tay sờ trán:
“Rõ ràng không phát sốt.”
“Hay chúng ta đến bệnh viện?”
Hắn nói xong bế cô lên.
“Anh đừng quậy. Em mệt, em muốn ngủ.”
“Tôi mang em đi rửa mặt.”
Nói xong hắn bế cô vào phòng tắm rửa mặt cho cô.
“Nguyễn Phục Hưng, có phải anh rảnh quá không? Tôi chỉ mới ngủ một chút anh cũng không cho?”
Hắn thả cô xuống kéo cô ra ban công:
“Em nhìn đi. Buổi trưa của em đó sao?”
Bên ngoài trời tối đen, đèn trong nhà đã được bật sáng.
Giọng nói của hắn mang vẻ tức giận:
“Em không ăn thì con của tôi phải ăn. Em nhẫn tâm bỏ đói con sao? Đi vào trong thay quần áo đi ăn với tôi. Nhanh lên!”
Thấy cô vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388415/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.