Bác sĩ Trịnh gửi tin nhắn cho Nguyễn Phục Hưng.
“Không biết hắn có xem không. Phụ thuộc vào ý trời vậy.”
“Bác sĩ Trịnh có ca cấp cứu.”
Tiếng gọi của y tá, Trịnh Trịnh mặc áo blouse chạy đi mất. Điện thoại vẫn đặt ở trên bàn.
Tin nhắn vừa vặn gửi đến cho Phục Hưng. Liếc mắt thấy tin nhắn của bác sĩ Trịnh. Khỏi đọc cũng biết hắn đang khuyên hắn giữ đứa bé lại.
Một lúc sau nhịn không được hắn mở lên xem. Khác với tưởng tưởng, bác sĩ Trịnh gửi cho hắn hình ảnh siêu âm thai và đoạn ghi âm.
Hắn mở lên nghe tiếng nhịp tim của đứa bé. Trái tim lạnh băng của hắn đập rất mạnh.
“Cốc… Cốc…”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hoàng Ân cứ thế tự nhiên bước vào.
Anh nắm cổ áo của Nguyễn Phục Hưng lên, tay vung nắm đấm. Đấm cho hắn một cái.
“Hoàng Ân, cậu bị điên rồi sao?”
“Nguyễn Phục Hưng, người bị điên là anh đó. Trịnh Trịnh nói cho em nghe rồi. Anh sao có thể bỏ đi đứa con của mình?”
Nguyễn Phục Hưng tức giận đấm Hoàng Ân ngã ra sau: “Tôi bị điên? Cậu biết mẹ cô ta đã làm gì cậu không?’
Hoàng Ân đứng dậy lại vung nắm đấm vào hắn: “Mẹ của Lam Trà không có nghĩa là cô ấy. Còn nữa, đứa bé nó cũng đâu có muốn. Bộ đứa bé có quyền chọn cha mẹ hả? Tên khốn.”
Nguyễn Phục Hưng bị đấm ngã trên sàn nhà, môi hắn chảy ra một ít máu. Còn chưa hết tức giận, Hoàng Ân lại tiếp tục đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388413/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.