“Trong nhà ngài có camera nhưng ngài nói xem trùng hợp tất cả camera đều không hoạt động.”, cảnh sát viên ngồi trước bàn thẩm vấn nói. 
Luật sư ở bên cạnh nói thay: 
“Tôi muốn bảo lãnh thân chủ của tôi.” 
“Xin ngài thứ lỗi. Chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát. Chứng cứ có dấu tay của ngài. Lệnh tạm giam đã được đưa ra.” 
Những lời vừa rồi hắn không quan tâm. Hắn nhìn thẳng vào cảnh sát: 
“Em trai của tôi sao rồi?” 
“Vẫn đang cấp cứu thưa ngài.” 
Nguyễn Phục Hưng lấy tay xoa xoa thái dương. Hoàng Ân là em trai cùng cha khác mẹ. Cũng là người thân duy nhất sau vụ việc của nhiều năm trước. Nếu Hoàng Ân xảy ra chuyện, trên đời này, Nguyễn Phục Hưng làm gì còn người thân. 
“Hưng thiếu, ngài có thể kể lại sự việc diễn ra được không?” 
Nguyễn Phục Hưng đăm chiêu. Hắn quay sang nhìn luật sư: 
“Mau gọi điện thoại cho bác sĩ Trịnh. Bảo hắn cứu em tôi. Nếu không làm được kêu hắn đừng làm bác sĩ nữa.” 
Luật sư gật đầu ra ngoài gọi điện thoại. 
“Ngài có nghe chúng tôi nói gì không? Hưng thiếu. Xin ngài hợp tác.” 
Tâm trí hắn không ở đây. Ai lại có thể hãm hại em hắn rồi vu oan giá hoạ cho hắn? 
Thời gian trôi qua, nếu như không đâm vào chỗ hiểm thì sợ rằng cũng bị mất máu mà chết. 
Tất cả tội lỗi đổ cho hắn. Không có nhân chứng hắn muốn thanh minh càng không thể. 
“Là quản gia ư?” 
Quản gia theo hắn khá lâu rồi. Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388407/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.