Mấy hôm nay phải chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện. Phục Hưng dường như trở nên kiệt sức. 
Hắn định về nhà một chuyến để nghỉ ngơi cho tốt. Xe dừng lại ở cửa, hắn bước vào nhà ngã lên sofa. 
Hoàng Ân thấy vậy lắc đầu, hắn bảo quản gia hầm một chút tổ yến mang cho Phục Hưng. 
Rất nhanh chén tổ yến nóng hổi đã được bưng ra. 
Quản gia lỡ tay bỏ nhiều yến nên sẵn đem ra cho Hoàng Ân một chén. 
Hoàng Ân lấy chân đá chân của Phục Hưng: 
“Này. Dậy ăn này.” 
Phục Hưng mệt mỏi mở mắt nhưng cái miệng vẫn buông lời khó nghe: 
“Sao nào sợ tôi chết?” 
Hoàng Ân lắc đầu: “Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Mau ăn đi.” 
“Ấy. Hai là cậu nở phải lòng người anh em này?” 
Phục Hưng bá đạo khoác vai Hoàng Ân. Hắn ngay cả muỗng yến còn chưa nuốt vào đem phun ra hết. 
“Mau cút.” 
Phục Hưng bưng chén yến lên thổi nhẹ: “Quản gia, chừa một ít tôi mang vào bệnh viện.” 
“Dạ vâng.”, quản gia bên trong bếp nói vọng ra. 
Hoàng Ân lắc đầu: “Từ bao giờ mà quan tâm người ta vậy. Đến cả em trai còn không được đặt quyền như thế.” 
“Sẵn đây tôi muốn bàn với cậu một số chuyện.” 
Hoàng Ân tựa lưng ra sofa: “Sẵn lòng thưa anh trai.” 
Hai người họ bàn về xử lý sau khủng hoảng ở khu vui chơi. Sau đó lại nói đến hướng phát triển tiếp theo. Lúc này quản gia bưng lên hai ly nước. Phục Hưng khẩy tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388406/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.