“Vì sao lại đưa cái này cho tôi?”
“Tôi tìm đường lui cho mình.”
“Cô không yêu hắn sao?”
Mạc Tương Tư ngồi đó nước mắt lăn dài. Ở nơi cổ họng nghèn nghẹn nói không nên lời.
“Đã từng. Bây giờ thì không.”
Nguyễn Phục Hưng nhàn nhạt đưa ly nước lọc cho Tương Tư: “Thế còn bây giờ? Chứng cứ này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cô.”
“Trong lòng tôi chỉ có hận. Chí ít nếu có thể kéo hắn chết chung càng tốt.”
Trong văn phòng làm việc, bây giờ chỉ nghe tiếng điều hòa và tiếng khóc của Mạc Tương Tư.
“Vết thương trên người cô là hắn làm?”
Mạc Tương Tư gật đầu, nửa đời sau có thể chỉ ngồi trên xe lăn này thôi.
“Xem ra cô cũng thông minh. Chứ không như ai kia. Ngay cả đúng sai còn không phân biệt được.”
Mạc Tương Tư nghe không hiểu. Nguyễn Phục Hưng càng không phải nói cô. Mạc Tương Tư lau nước mắt nhìn hắn.
“Bỏ đi. Tôi nói người khác.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
“Hưng thiếu, cuộc họp sẽ bắt đầu.”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy cài một nút ở áo khoác vest rời đi.
Hội trường chật kín người. Những ánh đèn fash cứ liên tục nhấp nháy. Người ở trên sân khấu ở thành tâm điểm. Tất cả lời nói sẽ được ghi nhận lại và phát trực tiếp đi.
“Còn chưa ra giải thích sao? Khu vui chơi giết người.”
Tiếng người bên dưới thi nhau phán xét.
“Trên mạng lan truyền bảng kiểm định chất lượng. Không đạt mà còn mở cửa. Ác quá ác.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388403/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.