Nguyễn Phục Hưng ngồi ở thư phòng, thấy cô đi ngang hắn bảo vào trong.
“Đặng Lam Trà, em lại đây?”
“Có chuyện gì?”
Nguyễn Phục Hưng vẫn ngồi, hắn dang hai tay ra:
“Lại đây!”
Đặng Lam Trà không có tâm trạng: “Có chuyện anh nói nhanh đi.”
Hắn không tức giận mà thay vào đó là đứng dậy:
“Đặng Lam Trà, tôi cho em mượn lòng ngực ấm áp này. Em có thể tuỳ ý dựa vào mà khóc.”
“Tôi không muốn.”
Nguyễn Phục Hưng không nói nhiều, hắn kéo cô vào lòng ngồi ở sofa. Sau đó, còn dùng hai tay siết chặt lấy cô.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Em muốn khóc cứ khóc?”
Cô lắc đầu: “Không cần phải khóc. Chuyện không liên quan đến tôi.”
Hắn không tin đứng dậy kéo tay cô đi thật nhanh.
Ngoài trời mưa rơi nặng hạt, Đặng Lam Trà cứ đứng mãi không vào. Cô nghe được tiếng của một người gọi mình:
“Đặng Lam Trà, mau nhặt dù lên cho anh.”
“Không thích.”
“Được. Vậy thì chúng ta cùng tắm mưa.”
Vô thức Đặng Lam Trà rơi nước mắt. Nguyễn Phục Hưng lấy tay hắn lau cho cô:
“Đã bảo muốn khóc cứ khóc. Đến đây rồi, em không được khóc nữa.”
Tiếng trống kèn kéo cô về thực tại. Dù có bi thương, hoàn toàn không được thể hiện ra. Cô gật đầu đi vào.
Trước khi vào Phục Hưng kéo tay cô lần nữa: “Thật em muốn vào?”
Cô gật đầu. Đặng Lam Trà biết dù ông bà Hoàng có ghét cô đi nữa cũng là vì muốn tốt cho con trai. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388395/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.