Đặng Lam Trà ở trạm xe buýt, rất lâu mới dám ấn nút gọi dãy số trên màn hình. Giọng cô dịu dàng: 
“Em muốn gặp anh!” 
Hoàng Đăng Quân nghe xong lái xe rời đi. Anh đi đến một trường tiểu học. Nơi này, rất nhiều năm về trước, chứa thật nhiều hồi ức của anh và Đặng Lam Trà. 
Hôm nay là chủ nhật nên trường không có học sinh. Đăng Quân không đi vào cổng chính mà leo tường vào. Đi đến một cái cây lớn trong sân trường. Cây phượng vào mùa hè nở hoa thật đẹp. 
Hoàng Đăng Quân lấy điện thoại trong túi ra, ấn vào kho ảnh đã lưu từ rất lâu một tấm hình. 
Đặng Lam Trà trong đồng phục thể dục cúi người nhặt hoa phượng rơi. Dù có đổi bao nhiêu chiếc điện thoại, Hoàng Đăng Quân vẫn không nở xoá. 
“Quân, anh đúng giờ thật!” 
Hoàng Đặng Quân nghe tiếng gọi, anh quay người ra phía sau. 
“Đặng Lam Trà là em?” 
Đặng Lam Trà đeo khẩu trang bước đến chiếc ghế đá ngồi xuống. Cô cúi người nhặt hoa phượng ở dưới đất lên: 
“Lâu rồi mới trở lại đây!” 
Hoàng Đăng Quân nhào đến giữ hai vai cô gái trước mắt. Nước mắt anh tuôn như mưa: 
“Đúng thật là em, Đặng Lam Trà!” 
Anh ôm cô vào lòng. Từng tiếng nấc nghẹn nghe đau lòng: “Anh còn tưởng có người nào đó chơi khâm anh. Cho đến khi anh gặp em bằng xương bằng thịt! Đặng Lam Trà em có biết anh tìm em lâu lắm rồi không? Đặng Lam Trà, anh còn tưởng em tự vẫn.” 
Cô nghe giọng anh run 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388389/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.