Đặng Lam Trà còn một mối ràng buộc với hắn đó chính là mẹ của cô.
Quả nhiên, sau khi quay trở lại, điều Đặng Lam Trà muốn làm là đi đến thăm mẹ. Cô vào viện dưỡng lão, chậm rãi đến căn phòng mà mẹ cô được chăm sóc. Tại đây y tá bảo: sáng sớm Hưng thiếu đã cho người đến đón bà đi.
Cô so với hắn chỉ là một con cừu non.
Đặng Lam Trà không còn cách khác ngoại trừ cầu xin hắn.
Lam Trà đứng trước cổng biệt thự do dự một chút rồi bước vào. So với khí thế ngày hôm qua 10 phần bây giờ chỉ còn lại 1 phần.
“Nguyễn Phục Hưng, anh mau thả mẹ tôi ra!”
Nguyễn Phục Hưng ngồi ở sofa chờ rất lâu, cuối cùng cũng chờ được cô đến.
Đặng Lam Trà được tên bảo vệ dẫn vào nhà. Nhìn mặt hắn sưng lên cô có chút tò mò hỏi:
“Ngươi bị hắn đánh?”
Tên bảo vệ không vui tỏ thái độ với cô: “Người đánh tôi là cô!”
“Ờ thì… Xin lỗi! Tôi không nhớ!”
Cô tự rửa bản thân:
“Đặng Lam Trà ơi là Đặng Lam Trà. Mày im lặng có phải hay hơn không?”
“Đồ điên!”, tên bảo vệ mắng cô.
“Anh nói gì?”
“Đâu có gì!”
Cô cố tình nói lớn: “Ngươi dám mắng ta là đồ điên? Có tin ta bảo Hưng thiếu đuổi việc ngươi?”
Hắn nghe đến đuổi việc lập tức quỳ xuống xin lỗi cô. Đặng Lam Trà nhận ra rằng nếu mình không đủ quyền lực thì phải cậy quyền từ nơi khác. Hơn hết cô đã thề không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388388/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.