Đặng Lam Trà cảm thấy cả thân thể như đang trượt xuống. Đầu đau như búa bổ, cô cố mở mắt nhưng có gì đó rất nặng. Một bên mắt không mở ra được. Bên còn lại nhìn thấy trước mắt, chính là vực thẳm.
Đặng Lam Trà hét lên:
“Cứu mạng… Cứu tôi với!”
Đặng Lam Trà hai chân run rẩy, cô đang ngồi trong xe của mình, tay cầm bánh lái.
Đặng Lam Trà cố gắng mở cửa nhưng chỉ cần một cử động sẽ khiến cô lập tức mất mạng.
“Không được. Không thể chết được!”
Cô không dám cử động. Cành cây đang đỡ lấy chiếc xe của bắt đầu gãy.
“Rắc”
Từng tiếng rắc khiến cô ngay cả thở cũng không dám.
Sau đó một tiếng động mạnh. Phía trên, có người đang ném đá kém theo giọng cười man rợ. Màn đêm bao phủ khiếp sợ, giọng nói phía trên:
“Đặng Lam Trà, giữ bí mật giúp anh!”
Lam Thanh ném một cục đá to, rơi ngay mũi xe của Lam Trà. Chiếc xe cứ thế nhào xuống và chìm dần.
“Mạc Tương Tư, chúng ta về thôi!”
Chiếc xe rơi xuống dòng sông, chỉ trong phút chốc, Đặng Lam Trà bị nhấn chìm trong nước. Cô gào lên trong vô vọng, tay không ngừng đập cửa kính xe:
“Cứu tôi… Ặc… Ặc.”
Đặng Lam Trà không thể thở. Không lẽ cuộc đời của cô sẽ kết thúc tại đây?
Cô gái nhỏ vùng vẫy, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
Một lúc sau, lòng ngực cô bắt đầu thấy nặng đến cổ họng rồi, mất dần đi ý thức.
…
Bình minh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388384/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.