Đặng Lam Trà khó chịu cô hét lên: “Anh tránh ra. Em thật sự không muốn! Em không phải cô ấy, em là Đặng Lam Trà.”
“Vậy thì em nên nhớ cho rõ, đừng đi ve vãn đàn ông.”
Phục Hưng nói xong vòng tay qua bầu ngực căng tròn của cô mà xoa nắn.
Lưng cô cong lên bị dồn vào góc, Lam Trà dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, hai cái cánh tay rủ xuống bên người, đôi má nhỏ bị ép vào tường lạnh buốc.
“Em thật sự không có!”
Dây lưng của Phục Hưng lạnh buốt cọ vào lưng của Lam Trà, hắn rút dây lưng ra, không thèm quan tâm đến sự từ chối ban nãy của cô, dù cô có khô rát, không hề ướt át, hắn nhất định sẽ chiếm đoạt lấy cô.
Hắn thúc sâu từng cú mạnh mẽ đến nhiều lần khiến lưng của cô như sắp gãy ra.
Vầng trán Lam Trà bắt đầu thấm đẫm mồ hôi, thanh âm rên rỉ trong cổ như sắp bật ra, nhưng cô liều mạng cắn khóe môi không chịu rên một tiếng.
Xong chuyện Phục Hưng bứt ra ngay lập tức, mất chỗ dựa thân thể Lam Trà mềm nhũn. Thân thể Lam Trà mềm như nước, chân vừa chạm đất thì khuỵu xuống tựa như ngã ngồ. Hai mắt cô đơn, hai tay cánh tay tự ôm lấy chính mình. “Nguyễn Phục Hưng, anh không thể đối xử dịu dàng với em một chút được sao?”
Đặng Lam Trà mặc quần chỉnh tề, nằm lên chiếc giường lớn trong phòng, cả thân thể co lại.
Rõ ràng hắn không tin cô. Một chút cũng không.
Nhưng chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388383/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.