“Đặng Lam Trà, tại sao con lại làm như vậy? Tại sao con lại giao cả đời này cho hắn ta?”, Đặng Vĩ chỉ tay vào mặt Lam Trà. Sau đó tay ông vun lên tán mạnh vào trán cô.
Đặng Vĩ ôm ngực ngã lăn ra trước mắt Lam Trà rồi tắt thở.
Cô chạy theo, gọi cha nhưng cha cô càng lúc chạy càng xe rồi mất hút vào không trung. Lam Trà cảm thấy cả cơ thể không thể cử động. Muốn chạy theo thì bị vấp ngã.
Hoảng hốt cô giật mình ngồi dậy. Một giấc mơ quá chân thật.
Lam Trà phát hiện mình nằm trong phòng của Nguyễn Phục Hưng, chính xác hơn là hắn đang nằm gối đầu lên đùi cô.
Chân cô tê cứng mất cảm giác. Lam Trà dùng tay nâng đầu hắn rồi nhẹ nhàng lấy chân ra. Nhưng vì quá gấp, đầu gối cô đụng mạnh vào trán hắn. Hắn tỉnh giấc mắng cô:
“Đặng Lam Trà, em muốn kêu tôi tỉnh dậy cũng không phải bằng cách này!”
“Xin lỗi em không cố ý!”
Hắn đưa tay lên mặt cô, cô lại né ra: “Anh tính làm gì?”
“Thì sờ trán em xem còn nóng không?”
Hai tay của Phục Hưng ôm lấy khuôn mặt của Lam Trà, có thể cảm giác được nhiệt độ đã trở lại bình thường.
Hắn đứng dậy vươn vai một cái sau đó nói: “Mau đi chuẩn bị, chúng ta ra ngoài!”
“Đi đâu?”
Hắn không nói chỉ nhìn đồng hồ:
“Tôi cho em 15 phút. Sau 15 phút là do em trễ chứ không phải là tôi không đợi em.”
Đặng Lam Trà vào phòng tắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388379/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.