“Nguyễn Phục Hưng, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi còn chưa được gặp mẹ.”
Nguyễn Phục Hưng vẫn chăm chú lái xe, khoé miệng chợt nhếch lên nụ cười:
“Đi xem phim.”
“Xem phim? Tôi không muốn. Tôi chỉ muốn gặp mẹ!”
“Đặng Lam Trà là em đang phụ thuộc vào tôi. Tôi muốn sao, em không nên có ý kiến.”
Đặng Lam Trà ngồi yên lặng. Rốt cuộc người đàn ông này bị làm sao vậy? Hắn liệu có còn được bình thường?
Đến nơi, hắn bước thẳng xuống xe. Đặng Lam Trà chỉ còn cách tự mở cửa xe và đi theo. Lúc này đây, làm cô nhớ đến một người. Người đàn ông đó lúc nào cũng mở cửa xe cho cô.
Lam Trà bước nhanh:
“Nguyễn Phục Hưng, tại sao với cô gái khác anh lại có thể dịu dàng mở cửa. Còn với tôi thì không?”
Phục Hưng quay lại nhìn cô, vẫn vẻ lạnh lùng:
“Em còn con nít hay sao?”
Đặng Lam Trà tức đến nghẹn:
“Tại sao anh không thể dịu dàng với tôi?”
Phục Hưng không trả lời. Hắn cứ đi mà không đợi cô. Đi kịp hay không là do cô chứ không phải do hắn.
Hắn ấn thang máy đi thẳng lên tầng hai của toà. Tại đây là một quán cà phê từ ban công nhìn xuống vườn hoa bên dưới. Dù nằm ở vị trí đắc địa bậc nhất nhưng tại sao lại không có người nhỉ?
Lam Trà buộc miệng hỏi. Chỉ thấy Phục Hưng nhàn nhạt đáp:
“Tôi không thích ồn ào!”
“Vậy cho nên anh bao hết chỗ này?”
Hắn đến chiếc bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388376/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.