Hôm qua ngủ không ngon, Đặng Lam Trà dậy sớm. Ra khỏi cửa đã thấy Thanh Nhân đứng ở ngoài.
Vừa gặp Lam Trà cậu ấy vui vẻ: “Tôi đợi cậu, chúng ta cùng đi làm!”
Con gái cả đời cần gì chứ? Ngoài công việc thì cần một người hết lòng yêu mình và một cuộc sống giản dị bình thường có nhau sao?
Đặng Lam Trà thấy rằng với người đàn ông trước mặt, cuộc sống đơn giản hơn nhiều. Cô mỉm cười bước ra tự nguyện leo lên xe của Thanh Nhân.
“Lần sau khi nào đến thì gọi tôi xuống. Không cần phải chờ như vậy!”
“Ừ. Chứ không phải tôi gọi cả mấy chục cuộc gọi vẫn không có người lên máy?”
Đặng Lam Trà xem trong túi. Di động cô quên sạc.
“Xin lỗi, điện thoại hết pin!”
“Không sao. Cậu muốn ăn gì?”
“Chúng ta ăn hủ tiếu đi!”
Hai người ăn xong đến công ty làm việc. Tối về lại đi ăn rồi Thanh Nhân tiễn Lam Trà về. Cuộc sống bình thường như vậy có phải tốt hơn không? Về đến cửa, Thanh Nhân vẫn đứng đó không muốn về.
“Cậu sao chưa về?”
“Tớ nhìn cậu vào trong khoá cửa mới đi về. Nghe dì hàng xóm nói hôm qua có người đến làm phiền? Không sao chứ?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Không sao. Qua cả rồi!”
Lam Trà đưa tay lên chào sau đó khóa cửa. Nhưng do dự một lúc, cô mở cửa:
“Sao thế?”
“Cậu không hỏi chuyện gì sao?”
Thanh Nhân cười xoa đầu Lam Trà: “Khi nào Trà muốn nói thì tôi nghe.”
Đặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388374/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.