“Nguyễn Phục Hưng, tôi thật không hiểu sao lại ép cô ấy đi lấy bí mật thương mại về cho cậu?”, Hoàng Ân vừa bực mình vừa nói.
“Lão già nhà họ Đặng đó ỷ mình lớn tuổi, có thế lực, 5 lần 7 lượt phát hoại chuyện của chúng ta.”
Nguyễn Phục Hưng ngồi ở tầng cao nhất tòa nhà, lưng tựa ghế thoải mái nói.
“Liên quan gì đến con gái của người ta? Chẳng phải chỉ cần lấy video đó ra là được sao?”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy rót tách trà đưa lên miệng thổi nhẹ, nhàn nhạt nói:
“Thế thì cậu không hiểu rồi. Cảm giác bị người thân phản bội đau gấp ngàn lần người ngoài. Như vậy, chỉ có thể trách ông ta dạy con không nghiêm. Chứ không phải lỗi của chúng ta.”
Hoàng Ân lắc đầu: “Đáng lẽ hắn không nên sống lại. Sống lại như biến thành ác quỷ.”
“Phục Hưng, tôi khuyên cậu một câu. Có những chuyện nên nhìn về phía trước. Tôi thấy cô ấy rất giống với Thiên Di. Cậu nên trân trọng.”
Nguyễn Phục Hưng ném tách trà xuống, tách trà vỡ ra lại bay trúng vào tay hắn mà chảy máu.
“Giống? Nhưng không phải là cô ấy. Vĩnh viễn không phải. Trên đời nay không có Mạc Thiên Di thứ hai. Ngươi nghe rõ chưa? Mau cút cho ta.”
Hoàng Ân cười chọc tức hắn:
“Đó thấy chưa. Rồi tự làm mình đau. Đáng đời. Tới lúc đó đừng có mà hối hận.”
“Chưa cút nữa?”
Hoàng Ân vừa đi ra vừa nói: “Đi liền nè!”
…
Đặng Lam Trà cả đêm không về, ông Đặng còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388347/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.