Đặng Lam Trà từ nhỏ đã được cưng chiều, mọi chuyện đối với cô đều suôn sẻ. Lam Trà ý thức được có ngày hôm nay đều do ông Đặng và bà Lam một tay sắp đặt. Chuyện tối hôm đó nếu cô không quên điện thoại, nếu anh cô không gọi cho cô thì cô càng không bị cuốn vào chuyện này. 
Vậy thì đã sao? 
“Nguyễn Phục Hưng, anh muốn gì?”, Đặng Lam Trà đoán chắc anh muốn nói về 5 giây kia. 
Nguyễn Phục Hưng ở tầng cao nhất của toà nhà, tựa lưng vào ghế xoay nhìn xuống, giọng trầm nói rất chậm: 
“Anh đã lỡ… cô…ta.” 
“...” 
“Woa… Em nghe có sợ không, Đặng Lam Trà?” 
Trống ngực của cô đập liên hồi, tay cô run rẩy. Dù không là cô làm nhưng nghe mẹ cô nói, nghĩ đến tương lai, cô lại thấy run sợ. Nhà họ Đặng sẽ biến thành cái gì chứ? 
“Anh có thể không nói?” 
Nguyễn Phục Hưng nhàn nhạt cười: “Vậy để tôi xem thử tiểu thư nhà họ Đặng đáng giá bao nhiêu?” 
“Được…” 
… 
Đặng Lam Trà lái xe về đến nhà, cảm thấy muốn ngủ ngay lập tức. Vì trước giờ áp lực đến từ công việc. Chưa bao giờ áp lực đến từ chuyện làm sai của người khác. Càng không nghĩ chuyện có liên quan đến mình, lại càng không nghĩ cô phải tự mình giải quyết. 
Đặng Lam Trà vùi mình vào trong chăn, quần áo không thay, dép vứt lung tung. Không biết qua bao lâu, một bàn tay vừa dài vừa lạnh sờ vào trán đánh thức Lam Trà. 
Cô muốn trở mình ngồi dậy thì bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388344/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.