Nguyễn Phục Hưng trở mình, anh bị đánh thức bởi tiếng của Hoàng Ân:
“Chuyện tôi đã xử lý xong!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, sau đó một loạt hầu phòng đi vòng mang theo vài bộ âu phục, còn có cả thức ăn sáng.
Hầu phòng cúi đầu: “Hưng đại thiếu gia, quần áo và thức ăn được mang đến!”
Nguyễn Phục Hưng thức dậy vươn vai. Trên người của hắn chỉ quấn một chiếc khăn ở hạ thân.
Người hầu phòng đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn. Hắn bước lại, nâng cằm cô lên:
“Ngươi thích không?”
Người hầu gật đầu rồi lắc đầu xấu hổ. Hắn cười khẩy kéo cô ta ngồi vào lòng mình. Người hầu nhìn trên cơ bụng còn có dấu vết của trận hoan ái, cô ta đỏ mặt.
“Cô là sinh viên?”
“Sao ngài biết?”
Hắn không trả lời mà thì thầm vào tai cô: “Ta muốn cô…”
Hắn cũng biết nơi này phụ nữ rất mẫn cảm. Vậy mà còn cố tình trêu chọc. Cô gái vùng ra khỏi người hắn.
“Xin ngài tự trọng!”
Hắn thoải mái ngã lưng ra sofa: “Haha. Cô nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ muốn hỏi cô xem bộ đồ nào hợp với ta thôi!”
Hoàng Ân ở bên cạnh cũng lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi chọn được rồi. Mau ra ngoài!”
Cô gái như thoát khỏi móng vuốt của sói, nhắm thẳng cửa mà chạy ra. Hoàng Ân vừa chọn bộ âu phục màu xám đưa cho hắn và nói:
“Mới sáng đã chọc con gái nhà lành. Ngài thay đổi rồi!”
Hắn nhận lấy bộ âu phục cười khẩy: “Người chậm hơn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388343/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.