“Đặng Lam Trà, mau chỉnh lại thiết kế cho tôi!”, đầu dây bên kia là tiếng của sếp cô. Vị sếp khó tính nhất hành tinh.
Mới sáng đã gọi như muốn nổ tung máy. Cô mắt nhắm mắt mở mới biết đây không phải nhà cô.
Đây là phòng của Hoàng Đăng Quân.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, Đăng Quân trong bộ âu phục bước vào.
“Dậy rồi à?”
“Còn không xuống ăn sáng?”
“Em chưa gọi cho mẹ?”, Đặng Lam Trà dụi mắt nói.
“Không cần. Anh báo hết rồi!”
Cô vui vẻ nói với anh: “Có anh em không phải lo!”
Đăng Quân sải bước đến bên cạnh, áp mặt của anh vào cô: “Cảm ơn anh đi!”
Đặng Lam Trà né tránh: “Không nói với anh!”
Cô bước vội vào phòng tắm. Chiếc váy đỏ chấm bi trắng được chuẩn bị, ngay cả đồ lót cũng là kích cỡ của cô.
Người như Hoàng Đăng Quân thật ấm áp. Nhưng trước giờ cô chỉ xem anh là anh của mình mà thôi. Chưa hề có suy nghĩ nào bất chính.
Chưa đầy 10 phút cô bước ra, Đăng Quân ở ngoài đợi sẵn để ngắm nhìn. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
“Xuống ăn sáng!”
Cô cùng anh bước xuống nhà đã gặp ông bà Hoàng.
“Lam Trà con ngủ ngon không?”
Cô tự nhiên ngồi vào bàn như ở nhà: “Dạ ngon. Con còn tưởng nhà mình!”
Ông bà Hoàng cười vui vẻ. Từ lâu họ thật sự coi cô là con dâu rồi. Đến hay đi tùy cô.
“Sau này khi hai đứa lấy nhau, đây là nhà con rồi!”.
Nụ cười trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388335/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.