Đặng Lam Trà đang chạy KIP cho công ty. Công ty cô làm về mảng thiết kế. Mặc dù gia cảnh hiển hách nhưng Lam Trà lại muốn xây dựng ước mơ của riêng mình.
Lam Trà thích ngắm nhìn những ngôi nhà được xây cho chính tay cô vẽ. Thích thức khuya dậy sớm. Thích cảm giác bận rộn.
Loay hoay mấy ngày trời, cuối cùng cũng xong. Đặng Lam Trà ấn nút gửi là có thể về.
Cô đứng dậy vươn vai: “Ôi mẹ ơi! Cái lưng của con!”
Nhìn thấy màn hình phát sáng, cô còn tưởng Phục Hưng gọi. Ai ngờ là mẹ cô:
“Trà Trà, tăng ca hả con? Mẹ có dặn dì ba hầm cạnh cho con! Khi nào có thể về?”
“Mẹ con mới xong, đang đợi duyệt. Chắc khuya lắm mới về. Mẹ đừng đợi con!”
Bà Lam thở dài: “Hơi… Ta thật chẳng hiểu con vì cái gì mà bán mạng? Nhà mình đâu thiếu tiền?”
Giọng điệu mắng mỏ của mẹ vẫn như vậy, Lam Trà thở dài.
Bà Lam còn không rõ tính cô sao? Hễ cằn nhằn một chút liền im lặng.
“Được rồi! Không nói nữa. Mẹ kêu dì ba để trong tủ. Khi nào về con tự hâm mà ăn. Không đợi nữa!”
Đặng Lam Trà mới vui vẻ đáp: “Con biết rồi cảm ơn mẹ!”
Cúp điện thoại, Lam Trà vào phòng trà rửa mặt một chút. Cô ngẩng lên nhìn đồng hồ đã là 2 giờ sáng. Người như cô đúng là bán mạng mà. Nhưng không sao, vui là được.
Đặng Lam Trà ra ngoài bàn làm việc, tay mang túi xách chuẩn bị ra về thì nghe điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388333/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.