Một kiếm Tần Thủy Hoàng chém ra, như chẻ đôi trời xanh, vùng không gian được gia cố mấy chục lần vẫn bị chẻ làm hai. một vệt màu đen hơn hai ngàn dặm xuất hiện giữa hai người.
Tiếp đó một lực hút cực kỳ mạnh mẽ hút lấy Lạc Dương. Có vẻ thêm một sát na là nàng bị hút vào khoảng không.
Cố gằng hết sức, toàn thân Lạc Dương như biến thành ánh sáng. Nàng giờ đây như hiện thân của hai loại đại đạo, phong và lôi:
"Phong Lôi Thiểm." - Một vệt sáng lóe lên. Lạc Dương lợi dụng trạng thái cơ thể biến thành ánh sáng, không hề có trọng lực, tiếp đó tia sáng với tốc độ cực nhanh thoát khỏi lực hút của hố đen. Tuy nói hố đen có thể hút cả ânh sáng, nhưng Lạc Dương tốc độ gấp hai lần ánh sáng thì hố đen kia cũng bó tay.
Tiếp đó, trong sự chủ quan, tưởng thắng chắc của Tần Đại La. Công kích Phong Lôi Thập Tự Trảm chém thẳng đến. Một kiếm như đến tùe tương lai. Với Tần Đại La, hắn thấy đối phương mơ đưa kiến lên, mà cơ thể hắn đã bị chẻ ra làm bốn.
Y chưa kịp định thần, thì Lạc Dương đã xoay người lại. Từ sau lưng sáu cánh tay hiện ra, vô số chưởng phong bay đến. Bốn phần cơ thể Tần Đại La bay lên gần hố đen rồi bị hút luôn vào đó.
Lạc Dương lúc này khóe miệng có một vệt máu chảy nơi khóe môi. Nàng dùng hết sức để huy động 《Phong Lôi Thiểm, linh lực cạn kiệt, mà cơ thể lại chịu tải vô cùng lớn. Nhưng cũng xứng đáng, vì chiến thắng được kẻ làm bá chủ cửu châu mấy trăm vạn năm
Ở diễn biến khác, Trần Thu Thảo gặp một Đại La là một yêu loại hệ nham Thạch. Hắn là Nham Đại La. Do một ngọn núi lửa tu luyện thành Đại La Cảnh.
"Nha đầu, tốt nhất thì nên đầu hàng."
"Xin lỗi, ngươi hình như cũng chỉ là Đại La bước thứ nhất. Có gì mà bắt ta đầu hàng."
"Trẻ con không hiểu sự đời. Năm xưa ta đây từng chống lại một Đại La bước thứ hai ba ngàn năm không thua. Ngươi là thứ gì."
"Được... thế tiểu nử chống mắt lên xem thử."
"Hừ..." Nham Đại La biến lớn hơn ba mươi vạn dặm. Thành một tinh cầu to lớn. Tiép đó bắt đầu lăn về Trần Thu Thảo.
"Vậy cũng được uhm." Nàng lập tức tung tuyệt kỹ né tránh. Trên lưng đôi cánh Lạc Hoàng Dực khẽ đập, nàng đã lui ra xa hơn ba trăm vạn dặm.
Đối Phương không bỏ cuộc, xoay tròn như một ngôi sao bay đến. Tốc độ xoay càng ngày càng nhanh. Trần Thu Thảo mặc kệ dối phương nhanh cỡ bào. Nàng cũng nhanh hơn. Đây là tác dụng của Lạc Hoàng Dực. Về tốc độ là vô đối.
Lúc này, đối phương hiểu cơ thể lớn thế này không thể có tốc độ nhanh bằng nàng nên dứt khoát thu nhỏ thân hình. Tiếp đó một biến thành hai, hai biến thành bốn, cuối cùng đạt đến số lượng hơn năm mươi vạn.
Tạo thành thiên la địa võng bao láy nàng.
Trần Thu Thảo vẫn né đông né tây, quá trình kéo dài hơn trăm năm. Tưởng như không có hồi kết thì Trần Thu Thảo khẻ cười.
"Mộng Đạp Phân Ly..."
Thì ra lúc nàng né tránh đều là bay theo một đồ án nhất định. Cuối cùng hình thành một trận pháp cực lớn. Tạo thành ảo trận lớn. Nhốt luôn năm mươi vạn phân thân đối phương vào ảo trận.
Tiếp đó là quá trình đồ sát dối phương. Mỗi phân thân chỉ là Thiên Tôn cảnh. Trần Thu Thảo không lo lắng, đi đến đâu liệp xát đến đó. Đánh đến mười năm, chỉ còn lại năm ngàn phân thân. Lúc này Nham Đại La mới thoát khỏi trận pháp. Hắn ta vô cùng giận giữ, thu lại tất cả phân thân còn xót lại. Trên cơ thể biến ra hơn trăm cánh tay. Mỗi canh tay lại có một hỏa cầu, sau đó ném thẳng về Trần Thu Thảo.
"Thiên Lan..." Nghe hiệu lệnh Thiên Lan chiến giáp bao bọc Trần Thu Thảo. Tiếp đó Lạc Hoàng Dực tạo thành một thanh thần kiếm nằm trên tay nàng.
"Cho ngươi biết Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm của ta."
Trần Thu Thảo lúc này cũng đã biến lớn cơ thể. Thiên Lan Chiến giáp màu bạc bao phủ toàn thân nàng, trong như một vị thần nữ toàn năng. Kiếm Ảnh chém ra. Nhanh, Lẹ, Chuẩn xác.
"Keng..."
"Vô ích, cơ thể ta cứng chắc dù thần khí cũng chào thua."- Nham Đại La đắc ý nói. Tiếp đó, các cánh tay hắn lại tiếp tục ném vô số hỏa cầu. Tần số dày đặc cũng may Thiên Lan có tác dụng gởi chủ nhân đến tần không gian thứ nguyên. Nên Trần Thu Thảo vẫn không bị thương tổn gì. Chủ yếu là linh lực khá tiêu hao.
Trận chiến kéo dài thêm mười năm. Lúc này Nham Đại La bắt đầu kêu khổ. Mỗi nhát chém của Trần Thu Thải tuy không gây thương tổn đến cơ thể y nhưng lại trong vô hình cướp đi trăm năm thọ nguyên. Với kẻ sống vài trăm kỷ nguyên cũng không già nên mười năm tuổi thọ chủ là muỗi. Ngờ đâu là suốt mười năm. Bị chém hơn trăm vạn lần. Sinh mệnh lực y vốn tự hào nay lại chẳng còn gì. Cơ thể hắn theo đó càng thu nhỏ. Nếu kéo dài mười năm. Có khi y hao hết thọ nguyên.
"A A tức chết ta mà. Toàn thân Nham Đại La trở nên đỏ rực. Hóa thành một biển nham thạch tiếp đó mở rộng trăm vạn dặm. Đây là cực hạn của sân thi đấu. Tiếp đó từng bước bao quây Trần Thu Thảo. Nàng sắp không còn chỗ trốn.
"Hừ... nhãi con.. Ngoan ngoãn bị ta đồng hóa đi."
"Mơ đẹp quá."- Trần Thu Thảo lúc này ném thẳng vào biển dung nham một thứ. Tiếp theo, một sức hút mãnh liệt diễn ra. Đó là Hắc Mộc Ma Quan. Vừa chui vào biển dung nham. Nó đã bậy nắp ra. Tạo thành lốc xoáy hút mạnh, biển dung nham nhanh chóng bị kéo tọt vào Ma Quan.
"Đây là thứ gì? Sao ngươi có tới ba món thần khí."- Nham Đại La hét lên. Hắn sao có thể gặp kẻ giàu có như vậy. Thực tế các Đại La điều có thần khí. Nhưng thường là một thôi, vì phải tốn rata nhiều thời gian uẩn dưỡng, cũng như không phải vũ khí nào cũng có đủ cơ duyên tấn cấp thần khí. Thành ra có ba món thần khí như Trần Thu Thảo thì xem như là duy nhất trong 36 vị Đại La.
Nham Đại La cầm cự hơn mười năm. Vẫn bị Ma Quan hút mãi không buông. Lúc này cơ thể hắn bị hút hết tám phần. Chỉ còn hai phần còn lại.
"Ta chịu Thua.. Thả ta ra.."
"Được ngươi đi thong thả ah."- Trần Thu Thảo cười nói, nhưng vẫn tiếp tục cho Hắc Mộc Ma Quan hút lấy không ngừng.
Biết không có cơ hội lật bàn. Thân hình Nham Đại La bắt đầu phân giải, rồi tan biến đi.
Lúc này, Lạc Tinh bước vào vòng trong. Không ngờ gặp phải Sơn Tinh.
"Thế nào đánh không."- Lạc Tinh nhìn y cười.
"Chủ Thượng giỡn hoài."- Sơn Tinh cúi đầu chào. Tiếp đó cơ thể hắn thu nhỏ lại hình thành một viên đá. Được Lạc Tinh thu vào, bỏ vào trong Thiên Văn Tháp. Đây là trạng thái chết giả mà Lạc Tinh nghiêm cứu ra. Cắt đứt mọi sinh cơ. Đưa cơ thể vào trạng thái chết lâm sàng. nếu không có ngoại lực tác động thì trăm kỷ nguyên sau. Sơn Tinh may ra thoát khỏi trạng thái hóa đá này.
Bên kia, Lạc Dương cũng gặp người quen. Đó là Thánh Gióng. Hắn ta cũng nắt đầu biến thành một bức tượng như đứa trẻ ngồi chấp tay. Nàng cũng thu lấy vào viên châu của thần khí Lạc Hoàng Lung Linh Chung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]